Chờ Anh Trở Về – Chương 1

1.

Trong khoảnh khắc tôi vặn mở khóa cửa, trong lòng đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Đôi giày cao gót lạ lẫm không đặt ngay ngắn trước cửa huyền quan, phòng khách hỗn độn, đều tỏ rõ một sự thật duy nhất.

Tôi bình tĩnh khom người xuống xếp lại đôi giày.

Lúc ngẩng đầu lên, tôi chạm mắt với một người phụ nữ dáng vẻ quyến rũ đứng trước cửa phòng ngủ của tôi và Hoắc Trường Ngôn.

Cô ta nghịch tóc, tỏ vẻ tò mò về phía tôi.

"Bảo mẫu à?"

Tôi không đáp lại, lặng lặng đến thư phòng thu dọn đồ đạc.

Người phụ nữ này có vẻ như cũng chẳng muốn buông tha tôi như .

Cô ta đi chân trần phía sau tôi, không ngừng kích tôi bằng cách đề cập đến quan hệ của ta và Hoắc Trường Ngôn.

Nhưng tôi một chút cũng không quan tâm.

Bởi vì thời hạn ràng buộc của tôi và hệ thống đã gần đến hạn, chỉ còn ba ngày nữa là tôi có thể rời xa Hoắc Trường Ngôn.

Trong lúc ta lảm nhảm, tôi chỉ bình tĩnh dọn dẹp những đồ vật mình cần để chuẩn bị rời đi.

Đồ quan trọng của tôi ở trong nhà hắn rất ít, mỗi ngày dọn ra một vài thứ, hắn sẽ không nhận ra.

Tôi ngồi xổm trước ngăn tủ trong thư phòng, cố tìm cho ra chiếc vòng tay của mình.

Nhưng có tìm khắp rồi mà tôi vẫn không tìm ra nó.

Người phụ nữ phía sau đột nhiên quơ quơ cánh tay, giọng lanh lảnh vang lên:

"Cô đang tìm cái này à?"

Trái tim ta trầm xuống, quay đầu ngoảnh lại thì thấy vòng tay của tôi đang nằm trên cổ tay ta.

"Hôm qua Hoắc thiếu đã tặng nó cho tôi đấy, tôi còn có chút không hài lòng, giờ đột nhiên lại cảm thấy cái này đúng là đồ tốt, quả nhiên thứ mình cướp từ tay người khác mới là đồ tốt, có đúng không?"

2.

"Hoắc Trường Ngôn cho , vòng tay thì đem trả lại cho tôi."

Tôi gõ chữ xong giơ màn hình điện thoại đến trước mặt ta.

Cô ta xem xong, lạnh nhạt tháo cái vòng ra khỏi tay, tiếc nuối :

"Được rồi, coi như là tôi thay Hoắc thiếu trả cho chút tiền chia tay."

Tôi giơ tay ra muốn nhận lại chiếc vòng.

Nhưng giây tiếp theo, ta lại nhếch miệng, ném cái vòng của tôi lên cao.

Tôi không kịp suy nghĩ, gần như là dùng thân thể lao ra muốn bắt lấy nó theo bản năng.

Tủ trong thư phòng đều bằng gỗ, các góc cạnh đều rất sắc, lưng tôi đập mạnh vào cạnh bàn.

Cơn đau đến cực độ tôi nhất thời quên cả thở. Tôi cong lưng nằm ở đó, tay bắt lấy chiếc vòng một giây trước khi nó kịp rơi xuống đất.

Tiếng lớn đánh thức Hoắc Trường Ngôn. Hắn rất gắt ngủ, người còn chưa xuất hiện đã nghe thấy giọng hắn vang lên:

"Ồn ào cái gì thế hả?"

Bước chân của hắn dừng lại trước cửa thư phòng, thấy tôi đang nằm trên sàn, gương mặt tái nhợt, hắn đắc ý chế giễu tôi:

"Cô sao ? Không phải lúc nào cũng thích bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng à, tôi chỉ đưa Liễu Liễu về một đêm, đã nổi máu ghen sự với ấy rồi à?"

Người phụ nữ gọi là Liễu Liễu kia ôm lấy cánh tay hắn: "Không phải đâu, vừa nãy em trượt tay rơi cái vòng tay, ấy vội vội vàng vàng bảo vệ cho cái vòng đó đó."

"Vòng tay?" - Hoắc Trường Ngôn nhếch mày, hắn đi đến bên cạnh tôi, ngồi xuống, muốn lấy chiếc vòng của tôi đi, thế nào cũng không mở tay tôi ra.

Tôi toát cả mồ hôi lạnh, cắn răng liều mạng lắc đầu.

Gương mặt hắn vốn đã góc cạnh nghiêm nghị, lúc nóng giận dáng vẻ hắn trở nên cực kỳ tàn bạo: "Tôi bảo buông tay."

Hoắc Trường Ngôn có thể lấy đi mọi thứ trên người tôi, duy chỉ có chiếc vòng này là không thể.

Chúng tôi giằng cò hồi lâu, ánh mắt hắn đảo qua màn hình điện thoại của tôi, hắn bị ánh sáng phát ra thu hút ánh mắt.

Hoắc Trường Ngôn buông tay tôi ra, nhặt điện thoại lên, đọc dòng chữ trên đó:

"Cô tôi nghe xem, cái gì gọi là "Hoắc Trường Ngôn cho ?"."

Liễu Liễu nghe thế, lập tức đến bên cạnh Hoắc Trường Ngôn.

"Cô ấy không hề thật lòng đâu, không giống em, trong lòng trước sau chỉ chung thủy với mình thôi."

Lời của Liễu Liễu trực tiếp chạm đến giới hạn của Hoắc Trường Ngôn.

Cô ta còn chẳng nhận ra mình đã gì sai mà lại khiến Hoắc Trường Ngôn tức giận.

Hắn nổi điên đuổi Liễu Liễu ra khỏi nhà rồi lại quay vào nhà phát tiết.

Tôi ở cạnh hắn mười năm, tôi đã sớm hiểu rõ tính khí thất thương của tên điên này.

Thừa dịp hắn nổi điên, tôi dọn dẹp hết đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Sau khi đuổi người phụ nữ kia ra khỏi nhà, cơn giận của hắn đã nguôi đi đôi chút, hắn ngồi trên sô pha hút một điếu thuốc:

"Tôi tưởng rằng nếu tôi mang người về, ít nhất em sẽ có chút ghen tị, thế mà em lại nổi đóa chỉ vì một cái vòng không đáng giá."

"Cho dù tôi đã chết mười năm rồi, tôi vẫn không có cách nào sánh nổi với chiếc vòng ta để lại, đúng không?"

Tôi dừng lại trước cửa huyền quan, nhẹ nhàng lắc đầu rồi nhanh chóng rời đi.

3.

Không phải vì không so , mà trong lòng tôi trước nay chưa từng có ý so sánh hai người bọn họ.

Mười năm trước tôi đột ngột mất đi âm thanh, không ra lời nữa.

Tôi lặng lẽ ở bên Hoắc Trường Ngôn, bất luận là phải đến đâu, vào lúc nào, phải những gì.

Tôi hắn không ngừng ra vào đủ loại địa điểm, ở bên đủ loại người.

Hắn muốn dùng cách đó để kích thích tôi, tôi trước sau vẫn duy trì trạng thái im lặng.

Một ngày nọ, hắn và mấy tên thiếu gia công tử cùng đi uống rượu.

Bọn họ chế giễu hắn khẩu vị đặc biệt, thế mà lại thích nuôi một ả câm bên người.

Hoắc Trường Ngôn tôi trong góc phòng, gần như là tàng hình, khẩy một tiếng.

"Không thể mở miệng chuyện thì mới có thể nhẫn nhịn hơn người, không đúng à?"

"Ngoài ta ra, còn ai chịu đựng tôi nữa chứ?"

Nghe xong những lời này, đám người kia lớn, như thể đã biết trước đáp án.

Tôi cúi đầu thấp hơn một chút, lặng lẽ đếm ngược thời gian giao ước với hệ thống kết thúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...