10
Mùa đông ở miền Bắc lạnh đến thấu xương. Cơn gió buốt giá quất vào mặt đau rát.
Không khí đón năm mới rộn ràng khắp nơi, tôi bước đi chầm chậm dưới những ánh đèn neon rực rỡ.
Cơ thể ngày càng lạnh, trái tim lại trở nên bình thản hơn bao giờ hết.
Điện thoại trong túi reo rất lâu.
Tôi hít một hơi sâu, nhấc máy, với :
“Lục Tùy, chúc năm mới vui vẻ. Từ bây giờ, những năm tháng sau này, tôi sẽ không còn nữa.”
“Ninh Ninh, em đang ở đâu?”
Giọng đầy lo lắng.
Tôi đứng giữa dòng người đông đúc, những cặp đôi qua lại.
“Lục tiên sinh, cảm ơn đã cứu tôi năm 18 tuổi. Chúng ta dừng ở đây thôi.”
“Ninh Ninh, em không còn là trẻ con nữa. Hãy lý trí một chút, đừng để cảm lấn át.”
Tôi nhắm mắt, nhạt:
“Lục Tùy, tôi đã hạ mình , điều đó không có nghĩa là tôi sẽ những điều tự hạ thấp giá trị bản thân.”
Anh vừa gấp gáp vừa tức giận, lớn tiếng hỏi tôi:
“Tống Ngộ Ninh, tất cả mọi thứ em có đều là do tôi cho. Em lấy tư cách gì để đòi chia tay?”
Tôi chiếc xe buýt vừa đến trạm, mọi người vội vã lên xuống.
“Vậy tôi không cần nữa.”
“Tất cả, tôi đều không cần.”
11
Hình bóng tôi ở tuổi 29 phản chiếu trên tấm kính của trạm xe buýt.
Tống Ngộ Ninh 29 tuổi khoác lên mình những bộ đồ đẹp và đắt tiền, trang điểm tinh tế, tự tin và duyên dáng, toát lên khí chất của một người phụ nữ trưởng thành.
Tôi gần như đã quên mất bản thân mình của chín năm trước trông như thế nào.
Khi ấy, đứng bên cạnh Lục Tùy, tôi lúc nào cũng mang theo sự dè dặt, rụt rè.
Năm đầu tiên bên nhau, đêm giao thừa, đưa tôi đến Ma Cao.
Kiến trúc xa hoa của Wynn Palace khiến tôi choáng ngợp, hoa cả mắt.
Khi đi ngang qua bàn đánh bạc, ném hai con chip lên bàn một cách tùy ý, rồi cúi đầu hỏi tôi:
“Chọn cái nào?”
Tôi bối rối đáp:
“Em… Em không biết chơi…”
Anh chỉ thoải mái:
“Không sao, chơi vui thôi, chỉ tay đại đi.”
Tôi chỉ nhớ mình chỉ tay bừa vào một cái, chưa kịp phản ứng, số tiền đã mất.
Hai con chip đó trị giá 200.000 tệ.
200.000tệ, có thể mua một căn nhà nhỏ ở quê tôi, có thể cứu biết bao nông thôn thoát khỏi gông cùm.
Trong tay , nó lại giống như một thứ rác rưởi bị ném đi dễ dàng.
Anh đưa số chip còn lại cho tôi, hỏi tôi có muốn chơi tiếp không.
Tôi lắc đầu lo lắng.
Trong sòng bài lấp lánh ánh vàng, có người thắng đến mức hét lên vì phấn khích.
Có người thua sạch, cúi gập mình ở hành lang hút thuốc.
Nhiều máy ATM đặt ở đó, những người không cam lòng điên cuồng rút tiền để gỡ gạc.
Cả ngày hôm đó, tôi cứ canh cánh trong lòng về 200.000 đã mất, đến mức sự náo nhiệt xung quanh cũng trở nên nhạt nhòa.
Anh nhận ra sự khác thường, hỏi tôi sao lại không vui.
Tôi nhỏ giọng :
“Em không thích đánh bạc.”
Anh gật đầu nhẹ, bảo:
“Ừ, sau này đừng đánh bạc nữa.”
Nhưng tôi đâu biết, bước vào thế giới của , chẳng phải cũng là một canh bạc lớn hay sao?
Tôi dùng cả thanh xuân của mình để đánh cược cho một tương lai chưa chắc chắn.
Đêm giao thừa, chúng tôi lái xe đến Hồng Kông.
Ở căn penthouse của khách sạn The Peninsula, tôi ngắm toàn cảnh cảng Victoria.
Khi pháo hoa giao thừa bùng lên trong chớp mắt, khẽ ôm tôi, hỏi:
“Thích không?”
“Thích.”
Đó là màn pháo hoa đẹp nhất tôi từng thấy, lại ngắn ngủi như một cái chớp mắt.
Mọi trải nghiệm trong ngày hôm đó đều vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng về sự xa hoa.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy lo lắng, lạc lõng, như thể mình là một người ngoài cuộc, vô bước vào thế giới này.
Đêm đó, bên pháo hoa rực rỡ của cảng Victoria, chúng tôi lần đầu thân mật với nhau.
Tôi ôm thật chặt, cảm nhận cơn đau âm ỉ trong cơ thể, trái tim lại ngập tràn hạnh phúc chưa từng có.
Người đàn ông như một vị thần, giờ đây trở thành một nửa của tôi.
Tựa như tôi đã dùng hết vận may của cả đời mình chỉ để gặp .
Anh hỏi tôi có điều ước nào cho năm mới không.
Tôi hỏi lại :
“Lục tiên sinh, khi nào sẽ chia tay em?”
Anh nhíu mày khó hiểu, tôi cẩn thận hỏi tiếp:
“Người giàu các không phải thường xuyên thay đổi sao?”
Anh bật , giải thích:
“Ninh Ninh, không phải kiểu người như .”
Tôi hỏi :
“Vậy tại sao lại thích em?”
Làm gì có câu chuyện cổ tích nào về bé Lọ Lem thành sự thật? Tôi tự hiểu rõ sự bình thường và tầm thường của mình.
“Anh : ‘Anh thích sự trong sáng, thuần khiết của em. Ở bên em, cảm thấy rất thoải mái, rất dễ chịu.'”
“Anh không phải người lăng nhăng, cũng không có đời sống riêng tư hỗn loạn.”
Khi đó, tôi mới biết gia đình không hề hạnh phúc. Mẹ qua đời từ sớm, còn cha đưa người và con riêng về nhà.
Tôi từng nghĩ, người giàu thì không có phiền muộn, bởi vì những gì họ muốn, đều dễ dàng đạt .
Nhưng lại lớn lên với chiếc mặt nạ trên gương mặt, chịu đựng chứng lo âu nghiêm trọng và mất ngủ triền miên.
Anh , ôm tôi rất ấm áp, ngủ bên tôi, thấy yên lòng.
Năm đó, tôi giống như một tờ giấy trắng.
Anh dạy tôi cách đối nhân xử thế, dạy tôi sinh tồn nơi công sở, dạy tôi cách .
Dù là sếp hay người , luôn là người thầy của tôi. Tôi giống như một tín đồ thành kính, cố gắng hết sức để đuổi theo bước chân .
Chỉ mong mình giỏi hơn, giỏi thêm nữa, để đủ tư cách đứng bên cạnh .
Nhưng thực tế là, mười năm đèn sách không thể sánh với ba đời tích lũy.
Ngay cả khi không kế thừa gia sản, chỉ là một thiếu gia nhà giàu nhàn nhã, tài sản trong tay vẫn là thứ mà tôi cố gắng cả đời cũng không với tới .
Về sau, tôi không còn tự ti, cũng không còn rụt rè.
Nhưng đứng trước , tôi vẫn không bao giờ đủ tự tin.
Như đã , mọi thứ tôi có đều là do ban cho.
Anh mãi mãi ở thế thượng phong, còn mối quan hệ của chúng tôi, giống như một trò chơi nuôi dưỡng.
Còn tôi, giống như tác phẩm hoàn hảo nhất của .
12
Quảng trường chật kín người, không khí đêm giao thừa náo nhiệt phi thường.
Trên sân khấu, vài ca sĩ nhạc rock đang biểu diễn cuồng nhiệt, bầu trời không biết từ khi nào đã bắt đầu rơi tuyết.
Nhìn những bông tuyết bay lả tả, tôi bất giác nhớ lại màn pháo hoa của đêm giao thừa khi 20 tuổi. Nó rực rỡ, rồi vụt tắt.
Khi đó, tôi đã : “Ước gì trời có tuyết. Sáng mai thức dậy, mở cửa sổ, cả thế giới đều là màu trắng.”
Khi ấy, hỏi tôi: “Em có điều ước gì cho năm mới không?”
Tôi đáp: “Em mong rằng, giao thừa năm sau, chúng ta có thể cùng nhau ngắm tuyết.”
Những năm sau đó, chúng tôi luôn đón giao thừa bên nhau.
Tôi không có gia đình, cũng xa cách với người nhà, chúng tôi giống như hai sinh vật nhỏ tìm thấy hơi ấm giữa bóng tối.
Chỉ tiếc rằng, những đêm giao thừa ấy, không có tuyết rơi.
Sân khấu ngoài trời đã gần đến phần kết, mọi người bắt đầu đếm ngược đón năm mới.
Chiếc đồng hồ thế kỷ đã im lặng nhiều năm vang lên, tuyết trắng bắt đầu rơi dày hơn.
Tôi kéo chặt cổ áo, nhắm mắt lại và thầm ước nguyện cho năm mới thứ mười:
“Tống Ngộ Ninh, hãy sống vì chính mình.”
13
Tuyết ngày càng rơi nặng hạt, mọi người bắt đầu tản dần.
Tôi mở điện thoại để gọi xe, phát hiện ví và điện thoại của mình đã biến mất từ bao giờ.
Đường phố đông nghịt người, xe cộ kẹt cứng, không thể di chuyển.
Tôi đứng bên lề đường, bối rối không biết phải gì.
Bao năm chờ đợi tuyết rơi, giờ đây tôi lại chẳng còn thích nó nữa.
Trong tiết trời giá rét, không có xe, không có tiền, tôi sợ rằng mình sẽ chết cóng bên đường.
Đứng trong gió lạnh một lúc lâu, tay chân tôi tê buốt.
Đúng lúc đó, tôi thấy chàng trai vừa biểu diễn trên sân khấu đang thu dọn nhạc cụ, chuẩn bị rời đi trên chiếc xe máy.
Tôi vội vàng tiến tới:
“Anh gì ơi, tôi bị mất ví và điện thoại. Có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi nhờ không?”
Anh dừng lại, những người đi cùng :
“Ôi, Giang Nhiên, hôm nay là thứ mấy đến mượn điện thoại của cậu rồi nhỉ?”
Anh liếc tôi một cách hờ hững, giọng mang theo chút giễu cợt:
“Xin lỗi chị, tôi thích đàn ông.”
Tôi sững người, cuối cùng nhận ra ta nghĩ tôi đang muốn tán tỉnh ?
“Trùng hợp nhỉ, tôi cũng thích đàn ông…”
“Em trai, tôi thật sự bị mất điện thoại…”
Thấy ta vẫn giữ vẻ mặt không tin, tôi quay sang hỏi một người đi cùng ta:
“Anh đẹp trai, cho tôi mượn điện thoại một chút không?”
Anh ta lập tức hốt hoảng, chặn tôi lại:
“Dùng của tôi đi!”
Tôi cầm lấy điện thoại, vào màn hình mà ngẩn người, mãi không bấm số.
“Này chị, gọi hay không gọi?”
Tôi biết gọi cho ai đây?
Tôi không có người thân, cũng chẳng có bè. Số duy nhất tôi nhớ, chỉ có số của Lục Tùy.
“Thôi, cảm ơn , không cần nữa.”
Tôi hít sâu, cố nén sự cay xè trong mũi, trả điện thoại lại cho ta.
Anh ta ngẩn người, tôi chăm :
“Muốn tôi chở về không? Một trăm, tôi chở đến tận nhà. Giờ này chắc chắn chị không gọi xe đâu.”
Tôi ngẩng đầu dòng người đông đúc, những ánh đèn lấp lánh từ các tòa nhà cao tầng phía xa.
Tôi có thể đi đâu?
Giữa muôn vàn ánh đèn, không có ngọn nào là của tôi.
Tôi ngồi thụp xuống đất, bật khóc nức nở.
Anh ta có vẻ bị dọa cho hoảng, vội vàng :
“Không phải chứ chị? Nhà chị ở đâu, tôi chở miễn phí, chưa?”
Tôi khóc đến nghẹn ngào, lắp bắp :
“Tôi… Tôi không có nhà…”
“Ơ này, tuyết thế này mà chị lại là bé bán diêm à?”
Anh ta lúng túng, gãi đầu, vẻ bối rối.
“Hay chị đến nhà tôi ở tạm? Giá bằng tiền khách sạn gần đây thôi, năm trăm một đêm.”
“Tôi không phải người xấu đâu, chẳng qua nghèo thôi. Chị giữ chứng minh nhân dân của tôi tin cũng .”
Nói rồi, ta rút chứng minh nhân dân ra, đưa cho tôi.
Tôi ngẩn người. Không phải thông thường là khách sạn giữ chứng minh nhân dân của khách sao?
Cầm lấy tấm thẻ, tôi vào cái tên: Giang Nhiên.
23 tuổi, trẻ thật.
Nhưng quần áo ta đang mặc, cộng thêm chiếc Ducati phong cách, không giống người thiếu tiền chút nào.
Thấy tôi lộ vẻ nghi ngờ, ta sốt ruột:
“Chị ơi, đi không đi? Đêm nay nhiệt độ âm 15 độ đấy.”
Tôi phân vân. Nhớ lại ta vừa hát trên sân khấu, chắc không phải kẻ lừa đảo.
Mà khuôn mặt này, cũng không cần phải đi lừa .
Không chịu nổi cái lạnh nữa, cuối cùng tôi liều lĩnh gật đầu.
Tôi đứng dậy, ngồi lên ghế sau chiếc mô tô của ta.
Anh ta liếc chiếc áo khoác mỏng manh của tôi, cởi áo khoác lông của mình đưa cho tôi, hờ hững :
“Thanh niên chúng tôi chịu lạnh tốt.”
Tôi: …
Anh ta nhảy lên xe, quay lại tôi tươi:
“Ngồi vững nhé chị.”
Tiếng cơ gầm rú vang lên, chiếc xe lao đi trong gió lạnh.
Anh ta hét lớn, át tiếng gió:
“Chị ơi, có phải chị vừa thất không?”
“Rõ ràng sao?”
“Người cũ không đi, người mới không đến. Năm mới rồi, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi!”
Gió lạnh rít bên tai, lòng tôi lại ấm áp vì sự tử tế của cậu trai lạ mặt.
Bạn thấy sao?