6
Vừa ra khỏi cửa, những tiếng bàn tán vang lên lọt vào tai tôi:
“Cả ngày tỏ vẻ như bà chủ, giờ thì bị vả mặt rồi, người chính thức đã xuất hiện.”
“Phó Tổng Lý là bà con nhà họ Lục, chị dâu tương lai đúng là biết cách thu phục lòng người, giữ người nhà bên cạnh mới an tâm.”
“Tôi nghĩ sau này vị trí số hai của công ty chắc chắn thuộc về Phó Tổng Lý.”
Phó Tổng Lý đắc ý, vẫy tay với tôi:
“À, Tống Thư Ký, phiền đến để bàn giao công việc nhé.”
Đội ngũ của tôi thấy tôi, lập tức vây quanh, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Chị Ninh, nghe chị định từ chức sao? Lục Tổng lại giao dự án của chúng ta cho Phó Tổng Lý, còn không cho ai trong đội chúng ta tham gia nữa.”
“Mọi người đều hy vọng dự án này sẽ mang về một khoản thưởng cuối năm, mà bây giờ lại trắng tay. Sao lại có thể như chứ?”
Nghe họ , tôi tràn ngập cảm giác áy náy:
“Xin lỗi, tôi không giúp gì cho mọi người…”
“Chị Ninh, chuyện này không phải lỗi của chị, khả năng của chị mọi người đều rõ mà.”
“Sao Lục Tổng có thể chứ? Chị đã ở bên ta bao nhiêu năm, năng lực xuất sắc như , mà lại bị đối xử như thế.”
“Chỉ vì muốn lấy lòng Bùi Niệm sao? Cố khiến chị Ninh khó xử. Trước đây tôi còn ngưỡng mộ ta, đúng là mắt mù rồi.”
“Đàn ông đúng là không ai đáng tin cả.”
Mọi người mỗi người một câu, bênh vực tôi.
Tôi cố nén nước mắt, điền đơn từ chức, cầm chặt trong tay, rồi đi tìm Lục Tùy để ký.
“Lương chưa thanh toán tôi không cần nữa. Xin Lục Tổng ký xong, tôi sẽ lập tức biến mất, không phiền và vợ chưa cưới.”
Anh cúi đầu bận rộn với công việc, giọng lạnh nhạt:
“Từ chức phải nộp đơn trước một tháng, theo quy định.”
Tôi không thể kìm nén nữa, nước mắt lăn dài trên má:
“Lục Tùy, có ý gì? Cố ý tôi bẽ mặt, để lấy lòng vợ chưa cưới của sao?”
Thấy tôi khóc, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, như là áy náy, lại như bất đắc dĩ.
Môi mấp máy, dường như muốn gì đó lại ngừng:
“Ninh Ninh, nghĩ em hiểu . Chuyện này, em hãy chịu thiệt thòi vài ngày, đã có sắp xếp. Đến lúc đó, sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng.”
“Tại sao em phải chịu đựng những uất ức này? Em là loại người hèn hạ như sao?”
Tôi gào lên, hoàn toàn mất kiểm soát cảm .
“Em muốn ký thì ký, không ký thì thôi. Tôi muốn đi là đi, tôi ký hợp đồng lao chứ không phải hợp đồng bán thân!”
Tôi tức giận, ném lá đơn từ chức vào mặt , rồi quay lưng bước đi.
Giọng của Lục Tùy vang lên từ phía sau:
“Không phải em không nỡ rời bỏ đội nhóm của mình sao? Em ở lại thêm vài ngày, dự án vẫn để họ phụ trách.”
Chỉ một câu, lập tức khiến tôi bình tĩnh lại.
Tôi cắn răng, quay người , nhấn từng chữ:
“Được, hy vọng Lục Tổng giữ lời.”
7
Những ngày tiếp theo, Bùi Niệm như cố đối đầu với tôi, ngày nào cũng đến công ty từ sớm, tìm tôi bàn về quy trình tổ chức đám cưới.
“Tống Thư Ký, thấy phong cách nào hợp hơn?”
“Tống Thư Ký, thích kiểu váy cưới nào nhất?”
Tôi vẫn giữ nụ chuyên nghiệp, nhắc nhở ấy:
“Tiểu thư Bùi, đây là đám cưới của , mọi thứ nên theo ý .”
Cô ấy nhếch môi đầy đắc ý, tôi:
“Tôi chỉ muốn nghe ý kiến của thôi. Cô chọn thứ thích đi, tôi sẽ thử thay .”
Nhân viên trong công ty đều tinh mắt và nhanh miệng, lập tức nhận ra vị “bà chủ tương lai” này cố khó dễ cho tôi.
Tôi âm thầm tính toán trong lòng.
Thôi , vì tiền thưởng cuối năm của mọi người, tôi nhịn thêm chút nữa.
Nhưng chẳng bao lâu, vài nhân viên trong đội lại tìm đến tôi:
“Chị Ninh, Phó Tổng Lý quá đáng lắm. Ông ta tự ý thay đổi kế hoạch mà chúng ta đã thống nhất.”
“Ông ta cố khó dễ, rằng phương án cũ của chị quá tệ, không phù hợp với khách hàng.”
“Ông ấy biết gì đâu chứ? Chỉ cố ý khó chúng ta, còn chúng ta không đủ năng lực. Cả ngày chỉ bắt chúng ta mấy việc vặt vãnh như pha trà, rót nước.”
Ngay khi họ vừa trút hết nỗi bức , tôi nhận cuộc gọi từ Tổng Giám Đốc Giang.
Ở đầu dây bên kia, ông ấy tỏ rõ sự bất mãn:
“Tống Thư Ký, tại sao dự án của công ty chúng tôi không do đội của thực hiện?”
Tôi vội vàng giải thích:
“Xin lỗi, Tổng Giám Đốc Giang, tôi sắp từ chức rời khỏi Lục Thị, nên không thể tiếp tục theo dõi dự án của ông.”
Nghe , ông ấy giận dữ không kìm :
“Tống Thư Ký, chúng ta hợp tác đã nhiều năm. Tôi ký hợp đồng với Lục Thị là vì tin vào năng lực của . Bây giờ thay người khác vào, là ý gì đây?”
“Phương án bị thay đổi lung tung, ngay cả số liệu cơ bản cũng sai một chữ số thập phân. Đây là trình độ của công ty các người sao?”
“Tôi sẽ hủy hợp đồng, Lục Thị đã vi phạm, bảo Lục Tổng chuẩn bị tiền bồi thường đi!”
Tổng Giám Đốc Giang hủy hợp đồng, đồng nghĩa với khoản bồi thường khổng lồ đang treo trên đầu.
Phó Tổng Lý trước đây luôn hống hách, giờ không biết phải đối mặt thế nào.
Lục Tùy vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lập tức triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị.
Tổng Giám Đốc Giang là đối tác lâu năm của Lục Thị, và tập đoàn Giang gia có thế lực lớn không thể xem thường. Đắc tội với họ không chỉ tổn thất nặng nề về lợi ích, mà còn khiến danh tiếng của Lục Thị trong ngành sụt giảm thảm .
Phó Tổng Lý, vốn là một nhân vật “ăn không ngồi rồi” trong công ty, còn là họ hàng bên phía cha của Lục Tùy. Những năm qua, ông ta không ít lần lợi dụng chức quyền, rò rỉ thông tin cho mẹ kế của Lục Tùy.
Nhưng lần này, với sai lầm nghiêm trọng như , không ai có thể cứu ông ta.
Cả ông ta và những người thuộc phe cánh của ông đều bị loại bỏ hoàn toàn.
8
Sau cuộc họp hội đồng quản trị, Lục Tùy và Bùi Niệm cùng tiến về phía tôi.
Lục Tùy, gương mặt lạnh lùng mọi khi giờ đây có chút dịu lại, nắm lấy tay tôi, giải thích:
“Ninh Ninh, mọi chuyện đã xong, em không cần chịu ấm ức nữa.”
Bùi Niệm cũng bất ngờ xin lỗi tôi, giải thích:
“Xin lỗi nhé, Tống Thư Ký, tôi chỉ đang phối hợp diễn cùng Lục Tùy thôi. Cô đừng giận nhé.”
“Tôi kết hôn với ấy chỉ để đối phó với gia đình. Tôi cũng có người mình rồi. Hai người muốn gì thì , tôi không để ý đâu.”
Lục Tùy tôi, rồi dặn dò thêm:
“Ninh Ninh, dự án vẫn sẽ do đội của em thực hiện. Em qua chỗ Tổng Giám Đốc Giang xin lỗi ông ấy một chút. Ông ấy rất tin tưởng em và đánh giá cao năng lực của em. Dự án sẽ không bị trì hoãn, ông ấy chắc cũng sẽ không truy cứu nữa.”
Tôi lặng người nghe họ , đứng sững tại chỗ.
Phải mất một lúc lâu tôi mới hoàn hồn.
Cuối cùng, tôi chợt nhận ra, hóa ra Lục Tùy chỉ đang chơi một ván cờ lớn, mà tôi chính là một quân cờ trong tay .
Bùi Niệm cố khó dễ cho tôi, Lục Tùy trước mặt mọi người tôi mất mặt, luôn đứng về phía Bùi Niệm, tất cả chỉ để mọi người nghĩ rằng đã chán ghét tôi.
Phó Tổng Lý tin đó là sự thật, nên mới dốc hết mọi uất ức tích tụ bấy lâu để hả hê. Khi ông ta quá đắc ý, tất nhiên sẽ mắc sai lầm. Và Lục Tùy chỉ cần chờ thời điểm đó để loại bỏ ông ta hoàn toàn, đưa công ty hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Còn về Tổng Giám Đốc Giang, là đối tác lâu năm lại tin tưởng tôi, chỉ cần tôi đích thân xin lỗi, dự án sẽ tiếp tục suôn sẻ, ông ấy cũng sẽ không chấp nhặt thêm.
Cả quá trình, không ai chịu thiệt.
Chỉ có tôi, phải chịu đựng bao nhiêu nhục nhã, mất hết thể diện.
Chỉ thôi.
9
“Chúc mừng , không cần tốn nhiều công sức mà đã loại bỏ chướng ngại lớn.”
Tôi nhếch môi cay đắng:
“Vậy bây giờ, có thể chấp nhận đơn từ chức của tôi chưa?”
“Ninh Ninh, biết chuyện này khiến em tổn thương. Anh xin lỗi em, Bùi Niệm cũng đã xin lỗi em rồi…”
Tôi lạnh giọng cắt ngang:
“Lục Tùy, chúng ta chia tay.”
Anh ngỡ ngàng, không dám tin:
“Chỉ vì chuyện này thôi sao? Đáng sao?”
Tôi thẳng vào mắt , hỏi:
“Lục Tùy, trong những kế hoạch tương lai của , có em không?”
“Đương nhiên là có em.”
“Với tư cách là nhân của , đúng không?”
Tôi bật lạnh lẽo:
“Trừ tờ giấy đăng ký kết hôn, tôi còn thiếu gì với nữa?”
Anh nhíu mày, vẻ mặt bất lực:
“Đó chỉ là hôn nhân thương mại thôi. Anh không thích ấy, cũng sẽ không có gì với ấy. Chúng ta vẫn sẽ như trước đây.”
“Tại sao người khác mà thì không?”
Đúng , trong cái giới của họ, hôn nhân hình thức là chuyện thường . Vợ chồng ai lo phần nấy, không can thiệp vào nhau, người mình thì giữ bên ngoài. Vẫn sống cuộc sống bình thường, vẫn sinh con cái.
Anh cho rằng tôi nên chấp nhận vị trí này.
“Vì tôi không phải người khác!”
Tôi nghiến răng, dùng hết sức lực để hét lên.
Tôi nhắm mắt lại, cảm giác đôi mắt cay xè, đau nhức:
“Lục Tùy, có lẽ tôi không còn nữa…”
Chín năm qua, tôi đã dành trọn trái tim cho .
Nhưng từ lúc muốn tôi nhân của , từ lúc để tôi bị sỉ nhục trước mặt mọi người, những cảm thương ấy dường như tan biến trong tích tắc.
Không gian chìm trong im lặng rất lâu.
Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề giữa tôi và .
Anh chậm rãi đưa tay ra, kéo tôi vào lòng, giọng điệu mềm mỏng hơn:
“Ninh Ninh, đừng bốc đồng. Anh không nên nổi giận với em.”
“Em chịu thiệt thòi thêm một thời gian nữa thôi. Chúng ta đã dồn tâm huyết xây dựng công ty suốt bao năm, chẳng phải là vì vị trí người thừa kế nhà họ Lục sao? Bây giờ chỉ có cách liên hôn với nhà họ Bùi mới mang lại lợi ích lớn nhất.”
Tôi bật nhạt:
“Lợi ích lớn nhất, Lục Tổng, vì lợi ích của , có thể hy sinh tất cả, đúng không?”
Còn tôi, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ bị bỏ đi khi cần thiết.
Lục Tùy tôi, thở dài bất lực:
“Ninh Ninh, đã là sẽ bù đắp cho em mà.”
Anh lấy ra một tập tài liệu, đưa đến trước mặt tôi:
“Giấy chứng nhận kết hôn không đảm bảo gì, cái này thì có thể.”
Tôi nhận lấy, phát hiện đã chuyển nhượng rất nhiều tài sản, bao gồm bất sản và cổ phần, sang tên tôi.
Tôi sững sờ, không thể tin nổi:
“Anh… Anh vừa đi chuyện này sao?”
Anh gật đầu:
“Đúng , đã nhờ luật sư soạn thảo xong hợp đồng tặng tài sản.”
“Anh hiểu những uất ức trong lòng em. Để em không danh không phận đi theo suốt những năm qua, chắc chắn em cảm thấy bất an. Cuộc hôn nhân với Bùi Niệm chỉ là hình thức. Sau khi ông cụ qua đời, hôn nhân này sẽ hủy bỏ. Trong lòng , người vợ duy nhất là em.”
Anh tôi, trong ánh mắt tràn đầy sự chân thành, giọng dịu dàng an ủi:
“Anh thừa nhận, vì lợi ích, sẵn sàng từ bỏ nhiều thứ. Nhưng em không nằm trong số đó. Giờ đây, trao cả lợi ích của mình cho em.”
Tôi cầm lấy bản hợp đồng, ngẩn ngơ hồi lâu.
Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ reo lên, nhắc nhở Lục Tùy:
“Lục Tổng, Tổng Giám Đốc Trần đã đến phòng tiếp khách.”
Lục Tùy đáp lại, cúi đầu với tôi:
“Nghe lời, ký vào đi.”
Anh đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Tôi vào bản hợp đồng với những tài sản trị giá hàng tỷ, đầu óc trống rỗng.
Nói không lòng là dối. Những tài sản này, cả đời cố gắng cũng không thể đạt , mà lại đưa cho tôi dễ dàng như thế.
Nhưng khi lý trí quay trở lại, vào những con số đó, tôi nhận ra đó chẳng phải là một vực thẳm khác sao?
Tôi không còn là 20 tuổi, ngây thơ tin vào những lời ngon ngọt của đàn ông nữa.
Hôn nhân hào môn, lợi ích ràng buộc quá sâu, ly hôn là điều bất lợi nhất.
Một cuộc hôn nhân dựa trên lợi ích, sao dễ dàng buông bỏ?
Tiếng chuông thông báo tin nhắn trên máy tính vang lên, kéo tôi về thực tại.
Lục Tùy đi vội, máy tính vẫn chưa tắt và còn đăng nhập WeChat.
Theo thói quen nghề nghiệp, tôi định đóng lại để tránh rò rỉ thông tin.
Khi chuột di chuyển đến giao diện WeChat, một tin nhắn từ vừa gửi đến:
“Cậu đúng là dốc lòng quá, đem nửa gia sản của mình tặng cho thư ký nhỏ, không sợ ấy ôm tiền chạy sao?”
Lục Tùy ngay lập tức trả lời:
“Không đâu, tôi hiểu ấy.”
“Cô ấy là người có đạo đức và tự trọng rất cao. Tôi cho ấy một phần, ấy sẽ trả lại tôi mười phần.”
“Không cho ấy danh phận thì đúng là thiệt thòi, tôi không còn cách nào khác. Đưa tiền cho ấy giữ, ấy cũng chẳng tiêu, mà còn cảm đến mức càng tôi hơn.”
Người kia cảm thán liên tục:
“Cậu đúng là cao tay. Ai mà chịu nổi cách chơi của cậu chứ.”
“Với lại, không có gia thế như ấy, sao dám đối đầu với nhà họ Lục? Dù có đưa cho ấy, cũng có cách lấy lại mà.”
Tôi chăm màn hình, toàn thân lạnh toát.
Đúng , là Lục Tùy.
Một người đã quen thuộc với thương trường, giỏi nhất là chơi với lòng người.
Anh quá hiểu tôi, biết rõ điểm yếu trong tính cách của tôi. Dựa vào sự hiểu biết đó, thoải mái điều khiển tôi theo ý mình.
Anh không phải không hiểu nỗi ấm ức của tôi. Anh chỉ biết cách dỗ dành để tôi hạ thấp bản thân hết lần này đến lần khác.
Bạn thấy sao?