11
“Chị sao có thể chết ?”
Anh ta run rẩy môi, không muốn tin.
“Cô bảo ấy ra ngay, đừng có mà giở trò. Thời Khuynh vốn là một con chim hoàng yến mà thôi, tôi sẽ không chiều chuộng chị ấy đâu!”
Tôi không gì, Bùi Dã bắt đầu lẩm bẩm.
“Hòn đảo tôi mua cho ấy còn chưa ở mà? Tôi không tin ấy nỡ bỏ như thế, chết rồi cũng phải thấy xác, sao không ai báo cho tôi?”
Anh nghĩ mình là ai? Tôi chỉ đành lấy bức thư tuyệt mệnh mà tôi đã viết suốt đêm ra, .
“Chị ấy đã thất vọng hoàn toàn về rồi.”
Anh cứ tin đi, đợi khi chị ấy “tái sinh” lại không dọa chết mới là lạ đấy, hừ.
Thật ra nếu Bùi Dã tinh ý một chút, ta sẽ nhận ra nét chữ trong bức thư hoàn toàn khác, một tay ăn chơi lăng nhăng như ta, có ở mỗi thành phố, sao mà để ý đến chi tiết đó?
Thật không biết ta đang giả bộ cái gì.
Khi tôi kể lại chuyện này cho chị tôi, chị đến không thể ngừng lại trên điện thoại. Sau đó lại giục tôi nhanh chóng trốn đi, rằng hệ thống đã cảnh báo khẩn cấp.
Một ngày giục mấy lần. Tôi rất ngao ngán.
“Chị, nhiều lúc sự xuất hiện của hệ thống em tưởng chúng ta bị điều khiển đấy, gấp gáp thế.”
Chị lại rất hiểu.
“Chắc là để cốt truyện tiếp tục chứ sao.”
Vấn đề là tôi không thể trốn đi !
Mấy ngày liên tiếp, tôi đều tìm cơ hội thích hợp, Bùi Yến hầu như không rời khỏi tôi, thậm chí tắm cũng muốn đi theo.
Cho đến một ngày, cờ nghe người hầu rằng Bùi Dã đang phát điên tìm chị tôi, đến mức phát sốt phải nhập viện. Mắt tôi lập tức sáng lên.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?
Tôi bắt đầu giả bệnh, thử thuyết phục Bùi Yến đưa tôi đến bệnh viện. Cứ nghĩ là sẽ thành công, ai ngờ lại mời bác sĩ của gia đình đến.
Tôi không còn lời nào để , chỉ còn cách dụ dỗ lên giường.
Sau ba ngày ba đêm, tôi thành công vỡ nang hoàng thể, cuối cùng cũng đưa đến bệnh viện.
12
Nằm viện năm ngày, cơ thể cuối cùng cũng hồi phục.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn.
Buổi tối, Bùi Yến đến đón tôi về nhà, tôi vẫy tay từ chối.
“Ngày mai đi, bác sĩ sáng mai còn phải kiểm tra lại.”
Anh tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
Nói thật, Bùi Yến bề ngoài có vẻ lịch sự, thực ra nội tâm rất điên loạn và cảnh giác cao độ. Mỗi lần có biểu cảm không như thường ngày, tim tôi đều co thắt lại lo lắng. Tôi nghĩ rằng Bùi Yến sẽ bắt tôi về bằng vũ lực. Ai ngờ chỉ cúi xuống, cắn môi tôi một cách trừng , lạnh lùng đe dọa.
“Thời Niệm, nếu em dám rời khỏi , sẽ đánh gãy chân của em, nhốt lại cho đến chết.”
Tôi: “……”
Đồ khốn, tôi không bỏ trốn mới là có bệnh ấy.
Tôi liên tục đáp: “Biết rồi” rồi trùm chăn kín đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của .
……
Ngày hôm sau, tôi vẫn chạy trốn.
Khi chạy, tôi căng thẳng đến nỗi nhảy qua cửa sổ, suýt nữa chân đã bị thương. Thời Khuynh đã chờ sẵn trong chiếc xe đỗ từ xa. Khi chị xuống xe đón tôi, Bùi Dã lại đột nhiên xuất hiện, đang đi dạo trong công viên với bình truyền dịch trên tay.
“Thời Khuynh!”
Tiếng hét của ta thảm thiết đến mức tôi giật mình, vội kéo chị lên xe, nhấn ga lao đi.
Trong gương chiếu hậu, Bùi Dã rút kim tiêm, chạy đuổi theo xe trong trạng thảm . Khi ta sắp ngã, Nguyễn Điềm Điềm kịp thời xuất hiện để đỡ ta.
Tôi bật .
“Cuối cùng em cũng hiểu tại sao ta lại là nữ chính rồi, ta thật sự rất tận tụy.”
Thời Khuynh chỉ thoáng qua rồi quay đi, hỏi tôi.
“Khi em bỏ chạy, Bùi Yến có biết không?”
“Yên tâm, hôm nay em cố để ta đến muộn. Theo lịch hẹn, Bùi Yến phải mất một tiếng nữa mới tới bệnh viện.”
Tôi rất sợ đau, Bùi Yến chắc chắn không ngờ tôi sẽ nhảy qua cửa sổ.
Xe rẽ vào đường phụ, tâm trạng tôi rất tốt, bật bài hát của ca sĩ thích, định hỏi Thời Khuynh về chuyện với nhà Phật Bắc Kinh. Bỗng đuôi xe đột nhiên bị đâm mạnh.
Tôi giật mình vào gương chiếu hậu, thấy bốn chiếc xe khác đang xếp hàng chỉnh tề phía sau. Giây tiếp theo, hai trong số đó như những con thú hoang xông thẳng về phía chúng tôi không sợ chết!
13
“Phanh lại!”
Thời Khuynh hét lên trong hoảng loạn.
Cảnh tông xe này trước giờ tôi chỉ thấy trên TV, bây giờ lại tự mình trải nghiệm, chân tôi run rẩy không kiểm soát .
Lốp xe cọ xát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, va chạm nhẹ với chiếc xe phía trước. Tôi mất kiểm soát và lao về phía trước, cảm giác như vừa đi qua cửa tử thần. Chưa kịp hoàn hồn, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ.
Kẻ điên này là ai ?!
Tôi tức giận đập vào vô lăng, ngẩng đầu lên và thấy khuôn mặt quen thuộc đầy u ám của Bùi Yến qua cửa sổ xe.
“……”
Tim tôi suýt nhảy ra ngoài! Chị tôi chửi thề một câu.
“Cái gì mà một giờ sau mới đến?!”
Điện thoại kêu lên, Bùi Yến nhắn tin cho tôi.
“Xuống xe.”
Tôi không muốn!
“Cũng , cũng không ngại đập xe luôn.”
Đồ khốn!
Tôi tức giận và bất lực, đành phải mở cửa xe. Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng còi xe inh ỏi. Đó là một chiếc Bugatti màu bạc. Chị tôi vui mừng.
“Hình như có người đến đón chúng ta, còn chạy nữa không?”
Tôi quanh, cánh cửa đã đóng chặt, sao mà thoát ?
Tôi thở dài: “Chị đi đi.”
“Thế còn em?”
Tôi sẽ dùng cách đơn giản và thô bạo nhất để kết thúc với Bùi Yến!
……
Xuống xe, tôi hùng hổ đi tới trước mặt Bùi Yến.
“Bùi Yến, biết tại sao tôi phải chạy không? Vì tôi đã chịu đựng đủ cuộc sống bị kiểm soát rồi, nhà cửa đầy camera, tôi không có chút tự do nào. Anh không hề quan tâm đến cảm giác của tôi, chỉ biết ngăn cản tôi! Tôi ghét đến chết.”
Tôi quá tức giận, không thể khóc , chỉ có thể giả vờ khịt khịt mũi. Bùi Yến chằm chằm tôi, không gì.
Bạn thấy sao?