Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị gõ, tôi hoảng sợ tắt điện thoại. Vừa bước ra đã thấy Bùi Yến trong bộ đồ ở nhà, vẻ mặt lạnh lùng dựa vào tường.
“Niệm Niệm, không có gì muốn giải thích sao?”
Anh liếc tôi, ánh mắt sắc bén như thấu suốt mọi thứ. Giây tiếp theo, giơ điện thoại lên, phát một đoạn video.
9
Trên màn hình, một người đàn ông đang bị treo lơ lửng giữa biển khơi. Gió đêm thổi ào ào, người đàn ông gào khóc thảm thiết. Tim tôi đập thình thịch, ngón tay lặng lẽ siết chặt bên chân.
Đó là người phục vụ đã giúp tôi bỏ thuốc lần trước! Chẳng phải tôi đã trả tiền để ta rời khỏi Bắc Kinh rồi sao? Vậy mà Bùi Yến vẫn có thể tìm ra ta?
“Nhìn biểu cảm của em, chắc là biết ta là ai rồi.”
Bùi Yến cất điện thoại đi, thong thả tháo đồng hồ, từng bước từng bước ép tôi vào góc tường.
“Vậy tối hôm đó, em định giao cho chị của em sao?”
Biểu cảm của Bùi Yến ngay lập tức khiến tôi nhớ lại sự hung dữ đe dọa tối đêm đó. Bề ngoài không biểu lộ cảm , ánh mắt hắn như đang cuộn sóng trào.
“Sao có thể chứ, A Yến, đang nghĩ gì ? Bọn em chỉ đơn giản là muốn hài lòng chủ nhân thôi mà.”
“Hài lòng? Vậy tại sao chị em lại bỏ trốn?”
“Chị ấy chết rồi mà!”
Tôi nghĩ càng kích càng tăng tính thuyết phục. Nhưng Bùi Yến đột nhiên nâng cằm tôi lên, lạnh.
“Ồ? Vậy đây là gì?”
“……”
Hắn giơ bức ảnh lên trước mắt tôi.
Trong ảnh, Thời Khuynh, người chị mà tôi đã bị trả thù, đang một người đàn ông trên tay đeo chuỗi hạt Phật ôm vào lòng.
Tôi: “……”
Chị tốt bụng của tôi lại lộ diện nhanh như sao?! Chết tiệt, sao không có chút ý thức nào về việc đóng vai “người chết” chứ!
Tôi nghiến răng giận dữ, Bùi Yến khẽ thở dài.
“Thời Niệm, đối xử với em không tốt sao?”
Tôi sững người.
Khá tốt chứ, thật ra trước giờ Bùi Yến đối đãi với tôi như người chứ không phải chỉ là một con chim hoàng yến. Nhưng tôi không hiểu tại sao mình chỉ là nữ phụ, không hiểu tại sao sự xuất hiện của Nguyễn Điềm Điềm lại dẫn đến việc tôi bị bỏ rơi.
Rõ ràng hành của Bùi Yến hiện tại không giống người sẽ bỏ tôi.
Tôi bỗng thấy tủi thân,cúi đầu trấn an cảm hỗn loạn phức tạp của bản thân. Một lúc lâu sau tôi mới cất tiếng hỏi.
“Vậy còn ? Có phải cũng bị Nguyễn Điềm Điềm quyến rũ đến mất hồn như em trai không?”
Nói cho cùng, tôi sợ chết. Chưa đầy một tháng, tôi không dám đánh cược. Tôi chắc chắn phải rời xa Bùi Yến.
Anh tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, chưa kịp trả lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng . Quay đầu lại, tôi thấy Nguyễn Điềm Điềm đang ôm một con gấu bông, vẻ yếu đuối đứng ở cửa. Khi ánh mắt ta dừng lại trên người tôi, ta sững lại, rồi sợ hãi với Bùi Yến.
“Bùi thiếu gia, có, có con gián.”
“……”
10
Ngoài cửa sổ đúng lúc sấm chớp vang lên.
Nguyễn Điềm Điềm sợ hãi chạy đến ôm chầm lấy Bùi Yến. Tốc độ nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng thì Bùi Yến đã đẩy ta ra.
“Em trai tôi cho ở lại đây không phải để quyến rũ tôi.”
“Bùi thiếu gia, tôi chỉ quá sợ hãi… tôi không cố ý.”
Nguyễn Điềm Điềm nước mắt lưng tròng, khóc lóc bù lu bù loa. Bùi Yến ta như thấy thứ dơ bẩn, cởi áo khoác ném đi, quát.
“Cút ra ngoài!”
“Bùi hiếu gia…”
“Đừng chen vào nữa.”
Tôi không nhịn , nữ chính này thật tham lam, vừa quyến rũ Bùi Dã lại muốn quyến rũ thêm cả Bùi Yến.
“Sao phòng lại có gián? Nếu sợ thì đi tìm A Dã của đi, đến đây gì?”
Tôi nghĩ giọng mình không lớn, lời vừa dứt, mắt Nguyễn Điềm Điềm đã đầy nước, sững sờ tại chỗ. Tay tôi bị kéo lại, Bùi Yến nhẹ nhàng .
“Để ta đi là rồi, không cần tức giận.”
“……”
“Anh đang trách em mắng ta sao?”
Tôi hất tay ra, nhân cơ hội phát cáu.
“Được lắm Bùi Yến, quả nhiên cũng như em trai , bị sắc đẹp mê hoặc. Nếu , ba người các người cứ tiếp tục, tôi đi!”
Đừng cản tôi.
Đừng cản tôi.
Tôi Nguyễn Điềm Điềm với ánh mắt mong chờ, bước đi thật nhanh ra ngoài. Không bao lâu sau, Bùi Yến ôm ngang tôi, ném lên giường. Hắn thở hổn hển.
“Đi đâu? Anh không có ý trách em.”
Tôi biết mà, cách rời đi không phải là loạn lên sao? Tôi phát điên đánh ta.
“Anh chỉ thích ta thôi!”
Bùi Yến chặn môi tôi lại, tôi đờ đẫn, Nguyễn Điềm Điềm hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Trời ơi, tôi cũng không nghĩ nữ chính lại trở thành một phần trong trò chơi của chúng tôi như . Nguyễn Điềm Điềm không biết rời đi từ lúc nào, tôi bắt đầu thở dài. Bùi Yến giữ đầu tôi trên ngực mình, nhỏ giọng .
“Ngủ đi.”
Tôi cố nhồi nhét vào đầu .
“Em biết có cảm với Nguyễn Điềm Điềm, chi bằng…”
“Thời Niệm.”
Bùi Yến ngắt lời, ánh mắt tối lại.
“Đêm nay nếu em không ngủ thì đừng trách tay chân với em.”
“……”
Tôi im lặng thin thít.
Ngày hôm sau, Nguyễn Điềm Điềm mặc một bộ váy cao cấp, dáng điệu kiều diễm đến khiêu khích tôi.
“Chị đã không còn nữa, còn ở đây gì? Thời Niệm, đừng cố gắng nữa, sớm muộn gì Bùi Yến cũng sẽ bỏ rơi thôi!”
Tôi không nhịn , tát ta một cái. Bùi Dã đến đúng lúc đó, vội vàng ôm lấy Nguyễn Điềm Điềm, ánh mắt căm phẫn tôi.
“Thời Niệm, bị điên à? Dựa vào đâu mà đánh người?”
“Em không sao đâu, A Dã.”
Nguyễn Điềm Điềm lại bắt đầu khóc. Tôi đơn giản , câu từ lại đâm vào tim ta.
“Cô ta chửi chị tôi.”
Bùi Dã sững người tại chỗ, cơn giận trên người bỗng hạ xuống. Dường như ta mới nhớ ra Thời Khuynh đã biến mất một thời gian dài.
Bạn thấy sao?