Lúc này gân xanh trên trán Bùi Yến nổi lên. Anh cắn mạnh vào vai tôi, không thương tiếc kéo tôi lên. Khi ném tôi trở lại giường khách sạn, nụ hôn của càng lúc càng thô bạo hơn. Bùi Yến bẻ gập chân tôi, nghiến răng .
“Muốn kích thích phải không? Đêm nay sẽ chết em.”
“……”
7
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cơ thể đau nhức, dấu vết của những nụ hôn hiện rõ khắp nơi. Ý nghĩ muốn rời đi càng mãnh liệt hơn.
Bùi Yến biến mất, tôi mơ màng xuống lầu mới biết có chuyện lớn xảy ra. Nguyễn Điềm Điềm không biết từ khi nào đã trèo lên giường của Bùi Dã. Còn chị tôi thì không biết đã đi đâu.
Trong phòng khách rộng lớn, Bùi Dã ngồi trên sofa với quần áo xộc xệch, Nguyễn Điềm Điềm ngoan ngoãn dính sát bên ta. Lúc Bùi Dã thấy tôi, ta liền .
“Thời Khuynh đâu? Cô với ấy, tôi phải chịu trách nhiệm với Điềm Điềm.”
Nguyễn Điềm Điềm nhỏ nhẹ.
“Không sao đâu, A Dã, không cần khó xử, em tự nguyện mà.”
Hả?
Tôi nghi ngờ mình ngủ nhiều quá mụ mị cả người.
“Hai người đã gì đấy?”
Nguyễn Điềm Điềm nghe , trợn mắt tôi.
“Con gì mà ăn thẳng thừng thế?”
Tôi: “……”
Bùi Dã vuốt tóc ta vẻ chiều, giọng đầy trách nhiệm.
“Anh đã thấy vết máu trên giường rồi, em yên tâm, sẽ cho e một lời giải thích!”
Tuyệt vời.
Răng tôi nghiến chặt lại. Tôi cố gắng lừa gạt chị tôi lại vô thành công!
“Thời Niệm, đi, chị đâu rồi?”
Tôi cũng không biết nữa. Vừa định nghĩ cách trả lời, Bùi Yến đột nhiên bước nhanh vào, lướt qua hai người trên sofa, ánh mắt lạnh lùng.
“Có biết lễ phép không? Gọi chị dâu.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc áo sơ mi của Bùi Dã với hai cúc cởi, sắc mặt trở nên u ám.
“Không biết mặc quần áo à, không ngại cho người ném em qua châu Phi mà lộ thiên đâu.”
Bùi Dã ngơ ngác.
“Em chỉ lộ xương quai xanh thôi mà?”
Tôi lo lắng sờ mũi. Trước đây sao tôi không nhận ra Bùi Yến là người hay ghen thế nhỉ?
Đúng lúc này, Thời Khuynh nhắn tin cho tôi.
Chị xinh đẹp:”Chị vào nhầm phòng, trời ơi, bị người nhà Phật Bắc Kinh bám lấy, không cho chị đi!”
Cái gì cơ?
“Có phải chị nhắn tin cho không?”
Bùi Dã tôi với ánh mắt sắc bén.
Chị xinh đẹp: “Nếu Bùi Dã hỏi, em cứ chị chết rồi. Khó khăn lắm mới trốn thoát , không thể để hỏng việc.”
Tôi:”Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Tôi xóa đoạn tin nhắn, bắt đầu khóc.
“Chị tôi… chị tôi chết rồi.”
“Cái gì?”
Bùi Dã không thể tin .
“Nhưng tối qua rõ ràng tôi… Cô lừa ai thế? Một người khỏe mạnh như sao có thể đột nhiên chết ?”
Anh ta nghe tin như sét đánh ngang tai, ngẩn người tại chỗ, mắt đỏ hoe. Trông phiền phức thật, người không biết lại tưởng ta sâu đậm lắm.
Ngay sau đó, Nguyễn Điềm Điềm nép vào lòng Bùi Dã.
“A Dã, bụng em đau.”
Bùi Dã lập tức bị phân tâm, vội vàng sắp xếp xe đưa ta đến bệnh viện. Phòng khách trở nên yên tĩnh, tôi suýt nữa chửi rủa, đồ cặn bã!
Tức giận, tôi nhắn tin cho Thời Khuynh, Bùi Yến đột nhiên tiến đến trước mặt tôi, tôi từ trên cao.
“Chị em thật sự chết rồi à?”
8
Thảm rồi.
Bùi Yến thông minh như , mấy trò vặt này chắc chắn không thể qua mắt .
Vì , tôi bắt đầu xoay chuyển thế, vừa khóc vừa phóng đại thái độ tồi tệ của Bùi Dã đối với chị tôi từ khi Nguyễn Điềm Điềm xuất hiện. Nói rằng chị ấy quá đau lòng, chỉ để lại một lá thư tuyệt mệnh rồi rời đi.
“A Yến, sao lúc nào cũng không tin em?”
Nước mắt tôi rơi lã chã, đánh trả đũa.
“Đều tại , tối qua rõ ràng em có thể đi tìm chị ấy khi nhận ra hình không ổn, phải sao đây? Em chỉ có một người chị, chị ấy không còn nữa, em phải sao?”
Tôi khóc vài tiếng rồi ôm chặt lấy , sợ rằng sẽ phát hiện tôi đang diễn kịch. Bùi Yến nhíu mày, im lặng một lúc lâu, không biết là có tin hay không. Tôi gấp gáp .
“Không , em phải đi tìm chị ấy! Không thể ngồi chờ chết thế này .”
Bùi Yến kéo tôi lại, trấn an tôi.
“Chị ấy có thể chỉ rời đi chứ không phải chết, sẽ cử người đi tìm ngay, đừng lo. Tối qua ở đây tổ chức tiệc, sẽ cho kiểm tra camera an ninh.”
Kiểm tra camera an ninh cũng vô ích, chị tôi đã nhờ người của nhà Phật Bắc Kinh xóa rồi.
“Em sợ lắm, em muốn tự mình đi tìm.”
Như tôi có thể nhân cơ hội trốn đi!
“Anh sẽ đi cùng em.”
“Không .”
“……”
Bùi Yến chằm chằm tôi. Tôi mới nhận ra mình quá kích , liền dịu giọng .
“Anh còn phải kiếm tiền mà, em không muốn vì chuyện này bận lòng. Anh yên tâm, em đảm bảo sẽ an toàn.”
Bùi Yến kiên quyết.
“Hoặc là đi cùng em, hoặc là em ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tức.”
Tôi: “……”
Tôi cảm thấy Bùi Yến đã nhận ra điều gì đó.
Suốt hai ngày liền, bận rộn công việc lại về nhà rất đúng giờ, số lượng camera trong nhà cũng tăng lên một cách kỳ lạ! Số lần tặng quà cũng tăng lên. Bây giờ phòng tôi đầy ắp toàn các món đồ xa xỉ.
Hừ! Anh nghĩ như thế này có thể mua chuộc tôi sao? Tôi đây quý trọng mạng sống của mình lắm đấy!
Tối đó, nhân lúc đi vệ sinh, tôi điên cuồng nhắn chị tôi mau chạy trốn ra nước ngoài. Bùi Yến không tìm thấy người thì tôi sẽ có cơ hội đi tìm chị ấy.
Chị xinh đẹp: “Chạy không thoát nổi, gặp phải kẻ điên rồi. Lần trước tán tỉnh nhà Phật Bắc Kinh không thành, bây giờ ta ôm hận muốn trả thù chị!”
Kích thích sao?!
Tôi nghĩ ngợi: “Trả thù kiểu gì? Nhà Phật muốn giới sao?”
Thời Khuynh không trả lời, lâu sau mới thời gian không còn nhiều, bảo tôi tranh thủ trốn ra ngoài.
Nhưng trốn có nổi đâu!
Bạn thấy sao?