Chim Hoàng Yến Trong [...] – Chương 1

Vì muốn trả nợ cho bố, tôi chấp nhận trở thành chim hoàng yến của Giang Dự Xuyên.

Ngày ấy khó khăn lắm mới tôi, tôi lại bị thanh mai trúc mã của ta vu oan là kẻ đã chết bố mẹ ta mười năm trước.

Từ đó, Giang Dự Xuyên hận tôi thấu xương, ngày nào cũng sánh đôi bên ta.

Anh ta : “Thời Lạc Âm, trừ khi chết, còn không, dù chỉ một câu tôi cũng không tin lời .”

Về sau, khi sự thật phơi bày, Giang Dự Xuyên lục tung cả thành phố vẫn không tìm tôi.

Bởi vì tro cốt của tôi, từ lâu đã hòa vào lớp tuyết sương đầy trời.

1

Hai năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Giang Dự Xuyên là trong phòng VIP của một quán bar.

Đẩy cửa bước vào, ta lười biếng ngồi trên sofa da màu đỏ sẫm, chân vắt chữ ngũ, mũi giày da chĩa thẳng vào mặt bố tôi.

Bố tôi quỳ dưới đất, giọng cầu xin run rẩy:

“Giang tổng, tôi cũng bị người khác giăng bẫy nên mới mắc phải sai lầm này. Tiền tôi nhất định sẽ trả, xin ngài rộng lượng tha cho tôi một con đường sống.”

“Chỉ cần tôi có thứ gì mà ngài vừa ý, tôi đều có thể mang ra gán nợ trước.”

Giang Dự Xuyên khẽ nhếch môi.

Điếu thuốc kẹp trong tay hơi nâng lên, chỉ về phía tôi đang đứng trước cửa.

“Tôi muốn ấy.”

2

Khi tôi theo Giang Dự Xuyên rời đi, bố tôi túm chặt lấy ống quần ta, khóc không thành tiếng:

“Giang tổng, tôi bằng lòng ngồi tù, xin ngài hãy tha cho con tôi.”

“Con bé còn nhỏ, nó chẳng biết gì cả.”

“Bố.”

Tôi cúi xuống đỡ ông dậy, tay nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc đã bạc hai bên thái dương.

“Con ngưỡng mộ Giang tổng đã lâu, tất cả là con tự nguyện.”

“Mẹ vẫn đang đợi bố ở nhà, bố về đi.”

Năm tôi mười mấy tuổi, mẹ gặp tai nạn giao thông, từ đó trí tuệ chỉ còn như một đứa trẻ ba tuổi.

Bố tôi chưa bao giờ bỏ rơi bà, mỗi ngày hai công việc để nuôi sống cả gia đình.

Ông luôn nghĩ rằng nếu lần hợp tác này với Giang thị thành công, ông có thể đưa mẹ ra nước ngoài điều trị.

Cuộc sống của chúng tôi cũng sẽ khá lên.

Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là cái bẫy do đối thủ giăng ra.

Tôi không đành lòng bố bị oan mà phải vào tù.

, tôi đã hóa trang thành người có tám phần giống với thanh mai trúc mã của Giang Dự Xuyên – Lê Yêu Yêu, rồi xuất hiện ở đây.

Cả thành phố Hải Thành đều biết, Lê Yêu Yêu không chỉ là thanh mai của Giang Dự Xuyên mà còn là ân nhân cứu mạng của ta.

Cô ấy chính là kim bài miễn tử của Giang Dự Xuyên.

Chỉ cần có liên quan đến ấy, bất kể chuyện gì, ta cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt.

Mà gương mặt tôi, trời sinh lại có nét giống Lê Yêu Yêu.

Sự thật chứng minh, tôi đã cược đúng.

3

Rời khỏi quán bar, Giang Dự Xuyên đưa tôi đến trung tâm mua sắm để mua quần áo.

Anh ta quét mắt từ đầu đến chân tôi, ánh bỗng dừng lại trên chiếc móc khóa hình thú treo trên túi xách của tôi.

Tôi căng thẳng đến mức ngón chân cũng bấu chặt xuống đất.

Trời mới biết, mặc một chiếc váy chỉ vừa đủ che lấp lửng phần đùi, lại còn hở lưng lộ eo, với một người có tư tưởng bảo thủ như tôi, khó chịu đến mức nào.

Giang Dự Xuyên thu hồi ánh mắt, không cảm bỏ lại một câu: “Ra xe đợi tôi.”

Sau đó, ta một mình vào cửa hàng khác.

Tôi như đại xá, vội vàng trốn vào trong xe.

Không hiểu sao, tôi theo bản năng có chút sợ ta.

Nửa tiếng sau, Giang Dự Xuyên xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại.

Suốt dọc đường, chúng tôi chẳng ai với ai một lời, cứ như thể trên ghế phụ chẳng hề có tôi tồn tại.

Nhà của Giang Dự Xuyên rất lớn.

Cả căn biệt thự chỉ có vài người hầu trầm mặc dọn dẹp đồ đạc.

Bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến tôi nghẹt thở.

Tôi lặng lẽ trở về căn phòng mà ta đã sắp xếp cho tôi, đi tắm.

Tắm xong, trên chiếc giường phẳng phiu, đặt ngay ngắn mấy túi đồ mua sắm mà Giang Dự Xuyên vừa mang về.

Tôi thấp thỏm lấy quần áo ra xem…

Ba bộ đồ ngủ xuất hiện trước mắt tôi, tất cả đều có họa tiết giống với móc khóa trên túi xách của tôi:

Đồ ngủ gấu con, đồ ngủ ngỗng nhỏ, đồ ngủ heo hồng.

Ngoài ra còn có vài bộ quần áo rất kín đáo, chẳng để lộ chút da thịt nào.

Tôi chạm vào gương mặt nóng bừng của mình, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Dự Xuyên đang đứng ở cửa, mặt lạnh tôi.

“Chỉ cần là chính em là đủ rồi.”

“Không ai có thể thay thế ấy.”

4

Trong suốt một năm sau đó, tôi ngoan ngoãn chim hoàng yến của Giang Dự Xuyên.

Anh ấy trẻ tuổi tài cao, mất cả cha lẫn mẹ từ khi còn nhỏ.

Một mình dựng Giang thị, khiến vô số người ao ước, muốn tìm cách bám víu vào ta.

Nhưng Giang Dự Xuyên chẳng hề để tâm đến những thiên kim tiểu thư ăn mặc lộng lẫy ấy.

Anh ta chỉ thích dẫn tôi đi dự tiệc, tham gia những bữa ăn xã giao, cùng đi du lịch trong và ngoài nước.

Biết tôi sợ sấm sét, mỗi khi trời mưa, ta đều gác lại mọi công việc để ở nhà với tôi.

Thậm chí, có người tưởng tôi là Lê Yêu Yêu, chúc mừng ta:

“Giang tổng, chúc mừng Lê cuối cùng cũng có một kết thúc đẹp.”

“Cô Lê à, nghe tửu lượng của rất tốt, năm đó có thể uống thay Giang tổng mười ly rượu cơ mà.”

Ngay lập tức, sắc mặt Giang Dự Xuyên trầm xuống.

Anh ta đưa tay ngăn ly champagne mà người kia đưa đến, giọng điệu nghiêm túc:

“Lê Yêu Yêu đang du học ở nước ngoài.”

“Cô ấy là của tôi.”

Giang Dự Xuyên vào mắt tôi, ánh mắt ta dịu dàng đến mức khiến tôi suýt chết chìm.

“Cô ấy tên là Thời Lạc Âm, dị ứng với cồn.”

“Làm ơn xin lỗi ấy đi.”

Kể từ đó, Giang Dự Xuyên luôn gọi tôi là “ ” mỗi khi có người hỏi về mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi luôn tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, đừng lún quá sâu.

Mình chỉ là kẻ thay thế, là một trò tiêu khiển khi ta chán.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể tránh khỏi.

Hôm đó, Giang Dự Xuyên đưa tôi đến công viên giải trí.

Chúng tôi chơi tàu lượn siêu tốc, cưỡi ngựa gỗ, lái xe đụng.

Chơi chán chê, lại đi ăn lẩu.

Miếng bò viên mới vớt lên còn nóng bỏng, tôi bị bỏng đến mức hít hà vẫn không nỡ nhả ra.

“Nhổ ra.”

Không kịp lấy khăn giấy, Giang Dự Xuyên đưa bàn tay sạch sẽ của mình đặt dưới cằm tôi.

Anh ta không có vẻ gì là ghét bỏ, thản nhiên vứt đi rồi đứng dậy lấy khăn giấy lau miệng cho tôi.

“Đồ tham ăn.”

Tối hôm đó, tôi uống rất nhiều rượu.

Mượn men say, tôi gối đầu lên ngực ta, vòng tay qua cổ , cẩn thận hỏi:

“Giang Dự Xuyên.”

“Em có thể thích không?”

Anh ta không trả lời, chỉ im lặng ôm tôi vào lòng rồi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, tôi nhận điện thoại của bố.

“Lạc Âm, cảm ơn con.”

“Giang tổng vừa gọi cho bố, rằng khoản nợ không cần trả nữa, ta đồng ý cho bố một cơ hội bù đắp.”

“Chỉ cần bố có thể hoàn thành dự án mới mà ta giao…”

Tôi sững người, cúp máy, mới phát hiện Giang Dự Xuyên đang đứng ngay sau lưng.

Anh ta nhướng mày, khóe môi mang theo ý nhàn nhạt:

“Đây chính là câu trả lời của tôi, Thời Lạc Âm.”

“Em không phải kẻ thay thế.”

“Không phải chim hoàng yến tôi nuôi dưỡng, cũng không phải công cụ để trả nợ thay cho cha em.”

“Em là của tôi.”

5

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, đương với Giang Dự Xuyên lại có thể ngọt ngào đến thế.

Anh ấy mời ngôi sao hàng đầu trong giới âm nhạc sáng tác riêng cho chúng tôi một ca khúc .

Anh ấy vung tiền như nước, thay toàn bộ quần áo trong tủ thành đồ đôi.

Anh ấy sẵn sàng dành thời gian để những chuyện ngớ ngẩn, trẻ con cùng tôi.

Giang Dự Xuyên sở hữu khối tài sản hàng ngàn tỷ.

Nhưng món trang sức ấy thích nhất bây giờ lại là chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón áp út bàn tay trái, do chính tay tôi .

Anh ấy lén lút sau lưng tôi đến tiệm xăm.

Xăm tên tôi lên mặt trong cổ tay.

Không cần nghĩ cũng biết, vị trí này chắc chắn rất đau.

Tôi nắm lấy tay ấy, mắt bỗng dưng đỏ hoe.

Nhưng Giang Dự Xuyên chỉ nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, đặt trán ấy lên giữa đôi mày tôi, đôi môi mỏng khẽ mở:

“Từ giờ trở đi, nhịp tim của em chính là mạch đập của .”

Đêm hôm ấy, chiếc nhẫn lạnh lẽo trên tay trái ấy từ từ trượt xuống từng chút một.

Tôi run rẩy lắng nghe lời thì thầm dịu dàng của ấy.

Ngoài cửa sổ, khu vườn yên tĩnh chìm trong cơn mưa lớn.

Đêm đó, ấy đã hỏi tôi vô số lần:

“Thời Lạc Âm, vợ nhé?”

Cuối cùng, tôi không còn sợ ấy nữa.

Nỗi sợ hãi trong tâm hồn tôi tan biến.

Tôi buông bỏ tất cả, dũng cảm đón nhận ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...