15
Rõ ràng Thẩm Tu Bạch và Ôn Niên đã giải quyết xong hiểu lầm.
Từ xa, tôi đã thấy xung quanh họ nổi lên những bong bóng màu hồng.
Tôi vẫy tay từ xa.
Ôn Niên lập tức vứt Thẩm Tu Bạch chạy về phía tôi.
Hai em đi sau chúng tôi.
Tôi cố ý hạ giọng: "Anh đứng xa ra một chút, nếu không thì chút nữa khó giải thích lắm.”
Thẩm Hoài Châu hừ một tiếng, bước chân lại nhanh hơn.
Tôi và Ôn Niên vừa thầm vừa thì thầm bàn luận.
Tôi hỏi ấy: “Chắc chắn là ánh trăng sáng đã trở thành quá khứ rồi phải không?"
Ôn Niên gật đầu: “Cũng không thể gọi là quá khứ, Thẩm Tu Bạch cách tin đồn ánh trăng sáng là do ấy tự truyền đi.”
Tôi ngạc nhiên: “Tại sao?”
Ôn Niên liếc qua hai em đang lén lút, cố nâng cao giọng: “Chấn bé đù chứ sao. Sau khi người ta hủy hôn, ấy cảm thấy việc này truyền ra ngoài rất mất mặt, nên tự bịa ra một phiên bản hôn nhân thương mại.”
Từ xa, Thẩm Hoài Châu lên tiếng châm chọc: “Cậu đần đến mức này sao?”
Thẩm Tu Bạch hối hận: “Nếu em biết trước có Ôn Niên thì đã không đi đồn linh tinh!”
Anh ta không dám nghĩ.
Nếu ta không theo đuổi đủ nhanh, ngay lập tức sẽ phải bịa ra một phiên bản mới.
Ôn Niên hạ thấp giọng: “Nói thật đi, cậu thấy Thẩm Tu Bạch thế nào?”
Phía sau, rõ ràng Thẩm Tu Bạch trở nên căng thẳng.
Tôi suy nghĩ một chút: “Hơi ngốc. Nhưng nếu cậu , cũng không phải là không thể chấp nhận.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Niên lại hỏi: “Còn cậu với Thẩm Hoài Châu thì sao—”
Tôi im lặng một hồi: “Anh ấy là thầm mình từ cái đầu tiên đó. Cũng may ấy biết mở cái miệng ra, nếu không mình đã đi cùng cậu rồi.”
Thẩm Tu Bạch như bị chọc trúng tim đen, im lặng cúi đầu.
Thẩm Hoài Châu thì tự hào ưỡn ngực.
Nói chuyện một lúc, Ôn Niên khoác chặt tay tôi, tươi : “Giờ thì tốt rồi, chúng ta lại có thể nấu xói sau lưng người khác mỗi ngày.”
Hai em nhau, tiến lên một bên trái một bên phải, kéo tôi và Ôn Niên đi.
16
Về đến nhà, việc đầu tiên họ là đưa ra một bản thỏa thuận.
Nội dung đại khái là mỗi tháng Thẩm Tu Bạch sẽ cho tôi một khoản tiền, Thẩm Hoài Châu sẽ cho Ôn Niên.
Được coi là phí bịt miệng.
Để chúng tôi không ra những lời cảm vợ chồng lục đục.
Đặc biệt là những câu khuyên chia tay hoặc khuyên bỏ nhà ra đi.
Tôi và Ôn Niên nhau, giả vờ khó xử: “Ôi, đều là người một nhà, có cần phải ký những thứ này không?”
Thẩm Tu Bạch đẩy tờ giấy về phía tôi: “Ký đi chị dâu, chị mà không ký, em thật sự không ngủ .”
Ôn Niên Thẩm Hoài Châu: “Anh trai, cũng muốn em ký sao?”
Thẩm Hoài Châu không thay đổi sắc mặt: “Ký hay không ký cũng , tôi thấy cảm giữa tôi và Thư Du rất ổn định.”
Nói xong, ấy tôi: “Đúng không?”
Tôi: “Ừm…”
Nghe thấy tôi kéo dài âm thanh, ấy lập tức về phía Ôn Niên: “Ký đi.”
Ôn Niên lại tôi: “Cậu ký không?”
Tôi không nghĩ ngợi: “Cậu ký thì mình cũng ký!”
Ký xong thỏa thuận, Thẩm Hoài Châu muốn ôm tôi về phòng.
Ôn Niên ở phía sau gọi: “Em còn có chuyện muốn với Thư Du!”
Thẩm Hoài Châu liếc mắt qua.
Thẩm Tu Bạch vội vàng đứng dậy: “Đi thôi Niên Niên, ngồi máy bay lâu như chắc mệt lắm, chúng ta về ngủ.”
Tôi chọc ghẹo Thẩm Hoài Châu: “Không phải rất ổn định sao? Tại sao còn phải ký?”
Thẩm Hoài Châu liếc tôi một cái, với giọng chua chua: “Anh thấy ổn định, không thể so với việc ấy trong lòng em quan trọng hơn .”
Tôi quay lại ôm ấy: "Đừng ghen tị mà."
Thẩm Hoài Châu vẫn cứng miệng: “Anh không ghen.”
Tôi bĩu môi: “Cô ấy quan trọng hơn mà không phải ghen thì là gì?”
Thấy tôi quyết tâm muốn trêu ghẹo , Thẩm Hoài Châu bỗng nhẹ: “Nhắc em một chút, đêm qua thắng cược đấy.”
Người tôi cứng lại.
Tôi co cẳng muốn chạy: “Em đau dạ dày, đi ngủ trước đây.”
Thẩm Hoài Châu kéo tôi lại: “Không sao, trả cược xong em cứ từ từ ngủ.”
Tôi muốn khóc không ra nước mắt.
…
Trả hết kèo cược, tôi thầm hạ quyết tâm.
Cả đời này tôi không dám đánh cược nữa!
(Hết)
Bạn thấy sao?