Dù đã hiểu rõ sự vô của họ từ lâu, lúc này tôi vẫn cảm thấy như bị kim châm vào tim.
Bọn họ không cho tôi biết Thẩm Hoài Châu cưới tôi vì sợ phải đưa sính lễ đúng không?
Nếu bọn họ gửi chúng tôi đến chim hoàng yến, thì dĩ nhiên không cần phải tốn một xu nào.
Thấy vành mắt tôi bắt đầu đỏ, nụ trên mặt Thẩm Hoài Châu lập tức biến mất.
Anh ấy vội vàng lấy vài tờ giấy ăn: "Tại không , lẽ ra nên với em sớm.”
"Thật ra ban đầu cũng cảm thấy có gì đó sai sai, em đối xử với không giống như chồng chưa cưới mà giống như ông chủ. Nhưng nghĩ đó là —"
Anh ấy ngừng lại.
Tôi truy hỏi: "Nghĩ là gì?"
Vành tai Thẩm Hoài Châu hơi đỏ, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Anh nghĩ đó là thủ nhỏ của em."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng: “Anh bị sao đấy!”
Thẩm Hoài Châu thấy tôi đã nén nước mắt lại, nhẹ nhõm thở phào: "Anh chả sao hết."
Tôi nên chặt ga giường, lại hỏi: “Trước đây chúng ta cũng không quen biết, tại sao lại muốn cưới em?"
Gần như từ nhỏ tôi và Ôn Niên đã bị nhốt trong nhà học hành.
Tất nhiên cũng không có khả năng thanh mai trúc mã gặp lại sau nhiều năm này nọ.
Lớn lên, chúng tôi lại bận rộn đấu trí đấu dũng với bố mẹ nhà họ Ôn, ngăn họ bán mình đi.
Càng không có cơ hội quen biết với những người như Thẩm Hoài Châu.
Thẩm Hoài Châu vẫn còn đỏ mặt: "Thì là, hôm sinh nhật em, cũng ở khách sạn đó. Anh liếc em từ xa đã trúng tiếng sét ái rồi."
Tình thật vội vàng, thật thuần khiết.
Anh ấy tự mình khai báo xong, bắt đầu chất vấn tôi: "Vậy em không muốn lấy là vì không thích , hay vì em sợ?"
Tôi thành thật trả lời: "Sợ chứ sao không."
Thẩm Hoài Châu là người tốt nhất với tôi ngoài Ôn Niên.
Nói không lòng là giả.
Tôi muốn chạy trốn, chỉ là hiểu lầm về thân phận của mình.
Sợ không rõ ràng lại ra hiểu lầm gì đó, tôi mở miệng: "Hơn nữa lần chạy trốn này, em chọn ở lại đã rõ quan điểm rồi.”
Thẩm Hoài Châu nhíu mày: "Không nghe rõ, rõ hơn chút đi."
Tôi tác bắn tim với ấy: "Yêu lắm ó."
Thẩm Hoài Châu hít một hơi, giữ chặt sau gáy tôi rồi hôn xuống.
Khi bị hôn ngã xuống giường, tôi nghe thấy ấy : "Ôn Thư Du, em."
14
Giữa đêm khuya, thỉnh thoảng Thẩm Hoài Châu lại hôn vào khóe môi tôi.
Tôi bỗng nhiên tỉnh táo, hỏi ấy: "Chuyện của Niên Niên với em trai là sao ? Không phải là ánh trăng sáng hả?"
Ôn Niên là người không thể chứa cát trong mắt.
Nếu thật sự có chuyện này, thì hôm qua khi tôi gọi video, tôi đã không bắt gặp cảnh đó.
Chẳng lẽ lại có hiểu lầm gì đó?
Thẩm Hoài Châu suy nghĩ một chút: "Không hẳn là ánh trăng sáng. Khi Tu Bạch sắp kết hôn với người đó, ta đột nhiên biến mất, gần đây mới trở lại."
"Anh thấy cậu ấy rất hận đó."
Tôi cảm thấy lo lắng: "Vì sinh hận? Vậy Niên Niên thì sao?"
Nói đi cũng phải lại, biết đâu bỗng nhiên Ôn Niên thành simp chúa thì sao?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Ôn Niên.
[Cậu phải hỏi rõ mọi thứ rồi hãy hòa!]
[Nhất định đừng có đương mù quáng!]
[Nếu cậu không hỏi rõ đã quay lại, lần sau cậu muốn chạy, mình sẽ không giúp đâu.]
Ôn Niên mãi không trả lời.
Thẩm Hoài Châu lấy điện thoại của tôi: "Đừng nhắn nữa, đi ngủ thôi."
Tôi lo lắng: "Không, em phải hỏi rõ đã!"
Thẩm Hoài Châu khóa màn hình điện thoại, quay đầu tôi: "Cá cược với không?"
Tôi nhíu mày: "Cá cược gì?"
Thẩm Hoài Châu : "Anh cá đây là trò chơi giữa họ, chắc chắn khi trở về sẽ tứ."
Tôi bĩu môi: "Em không tin."
Ôn Niên không đến nỗi không tỉnh táo như .
Thẩm Hoài Châu chỉ muốn tôi câu này.
Anh gật đầu: "Được, nếu thắng thì một đêm bảy lần, nếu em thắng thì cho em nghỉ ba ngày."
Tôi ném một cái gối về phía : "Biến đi, biến đi!"
Chiều hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy điện thoại có một giao dịch chuyển khoản.
Mười triệu.
Từ Thẩm Tu Bạch.
Phía sau còn có một ghi : [Chị dâu, xin chị đừng nữa, nếu không em thật sự không thể theo đuổi lại đâu. Em sẽ giải thích rõ ràng những vấn đề chị quan tâm, em không phải là trai đểu, thật đấy!]
Tôi gửi ảnh chụp màn hình cho Thẩm Hoài Châu.
Anh cũng lập tức gửi lại cho tôi một ảnh chụp màn hình.
Là cuộc trò chuyện với Thẩm Tu Bạch.
Thẩm Tu Bạch: [Anh, có thể quỳ xuống cầu xin chị dâu giúp em không. Để chị ấy đừng nhắc đến chuyện ánh trăng sáng nữa, khó khăn lắm em mới tìm người đấy.]
Thẩm Hoài Châu: [Cậu không tự biết giữ mình còn trách ai?]
Thẩm Tu Bạch: [Em không thể giải thích rõ với ! Dù sao hãy cầu xin chị dâu giúp em đi, một câu của chị ấy có giá trị hơn một vạn câu của em, Ôn Niên nghe lời chị ấy nhất.]
Thẩm Hoài Châu: [Đưa tiền đây.]
Thẩm Tu Bạch: [?]
Thẩm Tu Bạch: [Anh có phải trai ruột không thế, nhờ chút việc nhỏ mà còn đòi phí bịt miệng?]
Thẩm Hoài Châu: [Thế thì thôi, tôi và vợ đang ngủ, cậu lui ra đi.]
Thẩm Tu Bạch: [... Chuyển rồi.]
Tôi đến nỗi không ngừng .
Cuối cùng đủ rồi, tôi mới trả lời Thẩm Hoài Châu: [Chồng à, thật tốt, nhiều lắm!]
Hai phút sau, Thẩm Hoài Châu đẩy cửa bước vào.
Tôi hơi ngạc nhiên: "Anh không đi à?"
Ánh mắt Thẩm Hoài Châu mang theo ý : "Không đi, hôm nay họ trở về, xin chúng ta đi đón."
Tôi hiểu ngay.
Có vẻ như là Ôn Niên nếu tôi không đi đón ấy thì sẽ không trở về.
Sau đó, Thẩm Hoài Châu lại nhân cơ hội kiếm thêm một khoản từ em trai.
Tôi đưa tay về phía Thẩm Hoài Châu: "Vậy chúng ta đi đón nhanh lên, kéo em dậy nào!"
Thẩm Hoài Châu ôm tôi thật chặt.
Hôn một hồi lâu, mới từ từ thong thả dẫn tôi ra ngoài để đón Thẩm Tu Bạch và Ôn Niên.
Bạn thấy sao?