Chim Hoàng Yến Lại [...] – Chương 4

8

 

Lúc mười một giờ đêm, tôi định lén vào phòng việc của Thẩm Hoài Châu.

 

Phòng việc của ấy vẫn sáng đèn.

 

Tôi áp tai vào cửa nghe một lúc, phát hiện bên trong hoàn toàn không có tiếng .

 

Khi tôi vừa định đẩy cửa vào, thì nghe thấy giọng của Thẩm Hoài Châu.

 

Giọng ấy hơi trầm trầm: "Nhà cậu vẫn định chạy trốn sao?"

 

Thẩm Tu Bạch thở dài: "Đúng , tối qua lại cãi nhau một trận."

 

Tôi khẽ nhếch môi lạnh.

 

Dường như Thẩm Hoài Châu nhẹ: "Vậy bên này cũng sắp rồi."

 

Rõ ràng hai em định trò chuyện thâu đêm.

 

Không thể thực hiện kế hoạch, tôi đứng thẳng dậy, định quay về phòng.

 

Kết quả tôi vừa mới quay lưng, cửa đã bị kéo mạnh từ bên trong.

 

Ánh mắt của Thẩm Tu Bạch rơi vào tôi, tai ta bỗng đỏ lên.

 

Anh ta nhanh chóng quay người, lắp bắp chào: "Chị dâu."

 

Thẩm Tu Bạch xong, không đợi tôi đáp lại đã quay mặt vào tường, bước nhanh rời đi.

 

Thẩm Hoài Châu bước nhanh ra ngoài, khoác áo lên người tôi.

 

Giọng không thể chỉ ra vui buồn: "Đêm khuya em còn mặc như , định gì?"

 

Mặt tôi vừa đỏ vừa nóng.

 

Thẩm Hoài Châu hỏi tiếp: "Hử?"

 

Âm cuối của ấy lên giọng, lòng người thấy ngứa ngáy.

 

Tôi bỗng nhiên táo bạo, đẩy vào góc tường, hôn thẳng lên.

 

Thường ngày đều là Thẩm Hoài Châu dùng sắc đẹp dụ tôi, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm.

 

Tôi hôn hai cái thì không biết phải gì tiếp theo.

 

Thẩm Hoài Châu bóp eo tôi, kéo tôi ra một khoảng: "Đổi chiến thuật rồi à?"

 

Đến nước này, tôi đành rơi hai giọt nước mắt: "Gần đây tâm trạng Niên Niên rất tệ, trạng thái cũng kém. Anh có thể trả lại giấy tờ cho chúng em không, để em đưa ấy ra ngoài cho khuây khỏa một chút?"

 

Câu này chỉ là thử nghiệm, để tiện cho việc sau này lùi một bước.

 

Tôi hoàn toàn không nghĩ Thẩm Hoài Châu sẽ đồng ý.

 

Ánh mắt của Thẩm Hoài Châu lập tức thông suốt, giọng cũng lạnh đi nhiều: "Rồi các em giả vờ gặp tai nạn trên đường du lịch, sau này không về nữa, đúng không?"

 

Tôi vừa ngạc nhiên vừa có chút chột dạ.

 

Giống hệt kế hoạch của tôi.

 

Nhưng tôi không thể thừa nhận.

 

Tôi lắc đầu như trống bỏi: "Không phải! Em không có ý định như , chỉ đơn giản là đi giải sầu thôi."

 

Thẩm Hoài Châu hừ một tiếng, hoàn toàn không tin lời tôi.

 

Tôi liếc sắc mặt ấy, tiếp tục : "Nếu không yên tâm thì để ấy đi một mình, em không đi!"

 

Thẩm Hoài Châu đoán trúng phóc: "Ừ, em không đi, đợi ấy ổn định rồi em mới tìm cách trốn."

 

Tôi nghiến chặt hàm răng.

 

Anh ấy lắp camera theo dõi trên người tôi sao?

 

Cái này mà cũng đoán ?

 

Trong lòng tôi mắng ấy cả trăm lần, trên mặt vẫn cố chấp không thừa nhận: "Không có! Em tuyệt đối không có ý nghĩ đó!

 

"Nếu em chạy trốn, đến lúc đó tùy xử lý."

 

Dù sao mục tiêu gần đây của tôi chỉ là giúp Ôn Niên chạy trốn thành công.

 

Bây giờ tất nhiên tôi gì cũng phải nghe lọt tai.

 

Thẩm Hoài Châu không tiếp lời.

 

Anh ấy tôi từ trên xuống dưới: "Vậy tối nay em định quyến rũ , hiến thân vì bè à?"

 

Tôi mất tự nhiên kéo lại áo khoác.

 

Thẩm Hoài Châu lại lạnh.

 

Giọng điệu ấy hơi kỳ quái: "Cô ấy cũng quan trọng đối với em nhỉ."

 

Tôi khẽ kéo ngón tay của Thẩm Hoài Châu, đánh vào cảm: "Em trai khác , cậu ta có ánh trăng sáng, cứ giữ Niên Niên ở đây cũng chỉ hành hạ lẫn nhau. Thà để ấy đi, em trai cũng có thể nối lại xưa với ánh trăng sáng, đúng không?"

 

Anh ấy không bị lay chuyển: "Anh không quan tâm đến chuyện của người khác."

 

Thấy Thẩm Hoài Châu không chịu nghe, tôi tức giận đạp vào chân : "Cút ra cho em!"

 

Nói xong, tôi quay người định đi.

 

Cùng lúc đó, tôi suy nghĩ xem có cách nào mới không.

 

Nhưng tôi chưa đi hai bước đã bị Thẩm Hoài Châu kéo lại: "Đi đâu mà đi.”

 

9

 

Khoảng thời gian này tinh thần tôi căng thẳng, cộng với việc chạy trốn lúc trời lạnh…

 

Tối hôm đó, tôi đã bị sốt cao.

 

Thẩm Hoài Châu đưa tay chạm vào trán tôi, lập tức ngồi dậy: "Thư Du?"

 

Tôi nhắm chặt mắt, miệng mê sảng: "Thẩm Hoài Châu!"

 

Thẩm Hoài Châu đáp lại.

 

Tôi lại : "Anh hãy để Niên Niên đi đi."

 

Thẩm Hoài Châu không gì.

 

Khi trong lòng tôi lo lắng, nghĩ mình bị lộ. 

 

Tôi nghe thấy lầm bầm: “Vô tâm, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến một mình ấy.” 

 

Tôi không kịp suy nghĩ về ý nghĩa của câu đó, lại lặp lại một lần nữa.

 

Nhưng qua một thời gian dài, tôi vẫn không nghe thấy Thẩm Hoài Châu lên tiếng. 

 

Tôi không nhịn , mở mắt trộm một cái.

 

Kết quả ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

 

Tôi vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

 

Thẩm Hoài Châu cáu kỉnh : "Đừng giả vờ nữa, biết em đang tỉnh."

 

Tôi nắm chặt chăn: "Vậy có thể——"

 

Thẩm Hoài Châu hạ mắt xuống: "Anh chỉ có thể đưa cho em giấy tờ của ấy, những chuyện sau đó không thể đảm bảo."

 

Tôi vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Tốt quá!"

 

Có giấy tờ là tốt rồi.

 

Những chuyện khác cũng không thể quá khó Thẩm Hoài Châu.

 

Thẩm Hoài Châu mở cửa đi ra ngoài.

 

Không lâu sau, trở lại với giấy tờ của Ôn Niên.

 

Tôi vội vàng đưa tay ra nhận: "Cảm ơn , thật tốt!"

 

Thẩm Hoài Châu lạnh lùng : "Anh không tốt đâu."

 

Trong đầu tôi lập tức hiện lên câu vừa lầm bầm.

 

Ánh mắt tôi chuyển hướng, sau khi giấu giấy tờ dưới gối, ôm lấy eo : "Anh tốt, tốt nhất."

 

Thẩm Hoài Châu vò rối tóc tôi: "Lần này mà em còn lừa , sẽ để em nằm trên giường nửa năm."

 

Mặt tôi áp vào cơ bụng của , tôi giơ tay thề: "Lần này không lừa !"

 

Lần sau thì chưa chắc.

 

10

 

Dưới sự giám sát của Thẩm Hoài Châu, tôi phải hạ sốt mới có thể đến phòng của Ôn Niên.

 

Ôn Niên đã rút ra bài học, lần này chỉ mang theo thẻ và tiền mặt.

 

Cô ấy nhận lấy giấy tờ từ tay tôi, mở miệng : "Sao cậu không đi cùng mình?"

 

Tôi lắc đầu: "Nếu đi cùng thì cậu sẽ không thể đi nữa.” 

 

Hơn nữa——

 

Thẩm Hoài Châu đối xử với tôi cũng không tệ.

 

Thay vì hai người cùng đi, chi bằng để Ôn Niên đi trước.

 

Thấy mắt Ôn Niên đỏ hoe, tôi đưa tay ôm ấy: "Yên tâm, khi cậu ổn định lại mình sẽ liên lạc với cậu, có thể một thời gian nữa mình sẽ đến tìm cậu đấy."

 

Ôn Niên nở một nụ yếu ớt. 

 

Tôi lại : “Tối nay Thẩm Tu Bạch sẽ không về nhà, chút phép che mắt đi.” 

 

Ôn Niên gật đầu.

 

Dưới sự cho phép có chủ ý của Thẩm Hoài Châu, ấy đã dễ dàng rời đi.

 

Để không nghi ngờ cho Thẩm Tu Bạch, thỉnh thoảng ấy lại gửi video cho tôi.

 

Đêm đến, sau khi nhận tin Ôn Niên đã hạ cánh an toàn, tôi mới yên lòng.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...