Chim Hoàng Yến Lại [...] – Chương 3

Thẩm Hoài Châu hít sâu một hơi, giọng điệu dịu lại: "Nói đi, sao em lại muốn chạy?"

 

“Anh chọc giận em không vui chỗ nào à?”

 

Tôi nhỏ giọng: "Không biết."

 

Chạy trốn cùng chị em, cần gì lý do?

 

Thẩm Hoài Châu lặp lại: "Không biết?"

 

Tôi cảm thấy có lỗi: "Cô ấy chạy thì em cũng chạy…"

 

Dù sao tôi cũng không thể bỏ rơi Ôn Niên.

 

Thẩm Hoài Châu hoàn toàn bị tôi cho tức quá hóa : "Cô ấy chạy là vì em trai có ánh trăng sáng, còn thì không có, em chạy theo ấy gì?"

 

Tôi không dám lên tiếng.

 

Giọng điệu Thẩm Hoài Châu trở nên nặng nề: "Nói đi!"

 

Tôi run rẩy, suýt khóc: "Em không thể phản bội chị em, ấy chạy rồi, em ở lại gì?"

 

Thẩm Hoài Châu không ngờ tôi lại trả lời như .

 

Anh ấy tức giận đến mức thở dốc.

 

Mất một lúc lâu, Thẩm Hoài Châu mới điều chỉnh lại cảm : "Về nhà."

 

Tôi cẩn thận mở miệng: "Có thể trả lại điện thoại cho em trước không?"

 

Từ khi ra khỏi nhà vệ sinh đến giờ, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng Ôn Niên.

 

Cũng không thấy Thẩm Tu Bạch.

 

Vậy nên chắc ấy vẫn còn cơ hội chạy trốn.

 

Tôi muốn gửi tin nhắn ấy cho Ôn Niên, nhắc ấy đổi lộ trình.

 

Thẩm Hoài Châu liếc tôi một cái: "Em định mật báo chứ gì?”

 

Tôi quyết đoán lắc đầu: "Không phải, em chỉ xem giờ thôi." 

 

Tay của Thẩm Hoài Châu đưa ra trước mặt tôi, để tôi xem đồng hồ của : "Xem đi." 

 

Tôi nghẹn họng, một ngụm máu ứ lại trong cổ họng. 

 

Tôi nắm lấy tay , hạ xuống: "Anh cho em mượn điện thoại một chút, em cầu xin đấy." 

 

Thẩm Hoài Châu ôm chặt lấy eo tôi, giọng điệu lạnh lùng: "Không cần báo đâu, ấy cũng bị bắt rồi." 

 

Anh dừng lại một chút, tôi với nụ lạnh lùng: "Tối nay có lẽ kết cục của em sẽ không dễ chịu đâu." 

 

Tôi lập tức nổi giận: "Các muốn gì?" 

 

"Rõ ràng là em trai mập mờ với người khác, Ôn Niên bỏ chạy thì có sao?" 

 

"Hai em các đều không phải thứ tốt đẹp gì!" 

 

Tôi càng càng kích , thấy sắc mặt Thẩm Hoài Châu dần trở nên u ám. 

 

Nhưng đến nước này, tôi thà chết cũng phải cho đã miệng. 

 

Tôi hùng hồn: "Anh gì mà ? Có bản lĩnh thì thả bọn em ra!" 

 

Thẩm Hoài Châu siết chặt hơn, áp sát bên tai tôi. 

 

Anh lạnh, với âm thanh chỉ hai chúng tôi nghe thấy: "Anh không thể thả em đi , tối nay có thể chơi chết em trên giường."  

 

Mặt tôi lập tức trắng bệch. 

 

Tôi run rẩy mở miệng: "Em rút lại lời, em không gì cả." 

 

Vừa rồi tôi quá nóng vội, quên mất Thẩm Hoài Châu không phải là người tốt! 

 

Thẩm Hoài Châu không thay đổi sắc mặt: "Muộn rồi." 

 

6

 

Tôi bị Thẩm Hoài Châu lăn qua lộn lại hành hạ suốt một đêm, khi tỉnh dậy thì cổ họng khản đặc không nên lời. 

 

Tôi vịn vào tường, chân run rẩy, lảo đảo đi đến phòng của Ôn Niên. 

 

Sắc mặt ấy rất tệ, mắt thì sưng húp. 

 

Tôi móc thẻ ngân hàng giấu trong lớp áo ngủ ra: "Đây đều là Thẩm Hoài Châu cho mình, cậu chuyển vào tài khoản của cậu đi. Lần này cậu chạy trước, không cần lo cho mình." 

 

Tối qua tôi đã hỏi Thẩm Hoài Châu tại sao lại tìm thấy chúng tôi nhanh như

 

Anh , vì hai người chúng tôi đi cùng nhau, mục tiêu quá nổi bật. 

 

Hơn nữa, hai người thân thiết đột nhiên cãi nhau, còn kéo theo vali bỏ nhà ra đi, càng nổi bật hơn. 

 

Gần như ngay khi có người gọi điện báo, Thẩm Hoài Châu đã hiểu lý do. 

 

Khi nghĩ đến lời tôi dối mình hôm qua, càng tức giận hơn. 

 

Tôi lắc đầu, xua đi những suy nghĩ đen tối. 

 

Tôi nghiêm túc Ôn Niên: "Cậu cứ chạy đi, khi nào ổn định lại, mình sẽ tìm cách gặp cậu." 

 

Ban đầu tôi chạy trốn chỉ vì không muốn xa Ôn Niên. 

 

Nên khi ấy chạy, tôi cũng chạy theo. 

 

Nhưng sau tối qua, tôi đã hoàn toàn quyết tâm. 

 

Tôi không thể ở lâu bên cạnh người như Thẩm Hoài Châu! 

 

Ôn Niên đỏ mắt. 

 

Cô ấy lắc đầu: "Không thể chạy , Thẩm Tu Bạch đã lấy hết giấy tờ của mình rồi." 

 

Tôi nhanh chóng lấy giấy lau nước mắt cho ấy, hỏi chuyện gì đã xảy ra. 

 

Ôn Niên hít hít mũi: "Anh ta , mình không có tư cách để ghen với ánh trăng sáng, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh ta." 

 

Tôi siết chặt nắm .

 

Tên khốn nạn đáng chết. 

 

Sau một hồi suy nghĩ, tôi vào mắt Ôn Niên: "Cậu yên tâm, mình sẽ giúp cậu lấy lại giấy tờ." 

 

Ôn Niên không thể kìm nén nữa, ôm chặt tôi khóc to. 

 

Tôi thở dài, vỗ nhẹ lưng ấy. 

 

7

 

Tôi và Ôn Niên chưa bao giờ có cái gọi là tranh chấp thiên kim thật giả. 

 

Bởi trong mắt bố mẹ nhà họ Ôn, chúng tôi chỉ là những món hàng có thể giao dịch mà thôi. 

 

Nên khi việc kinh doanh của nhà họ Ôn bắt đầu có dấu hiệu đi xuống, bọn họ đã có ý định bán chúng tôi. 

 

Tôi và Ôn Niên thà chết không chịu khuất phục. 

 

không biết chúng tôi đã phải chịu bao nhiêu trận đòn. 

 

Mỗi lần bị đánh, ấy đều ôm chặt lấy tôi. 

 

Trong khoảng thời gian ở nhà họ Ôn, chúng tôi luôn dựa vào nhau mà sống. 

 

Sau này, khi nhà họ Ôn sản, họ đã gửi thẳng chúng tôi vào nhà họ Thẩm để gán nợ. 

 

Ban đầu chúng tôi nhượng bộ, cũng chỉ vì em nhà họ Thẩm tốt hơn những tên con ông cháu cha đáng ghê tởm kia nhiều. 

 

Cũng là để chúng tôi tìm cơ hội rời khỏi đây. 

 

Đặc biệt là khi giờ đây Ôn Niên sống không tốt. 

 

Nên bằng mọi giá, tôi phải giúp ấy rời khỏi đây trước. 

 

Nghĩ đến đây, tôi mở tủ quần áo, bắt đầu lục tìm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...