Năm tôi mắc chứng sợ xã hội nặng nhất, tôi đã giả vờ câm trên giường của thái tử gia Bắc Kinh. Dù anh ta có cố gắng thế nào, tôi vẫn cắn răng không thốt lên một tiếng. Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta trở về nước, đưa tôi ba chục triệu tiền bồi thường. Vui quá, tôi buột miệng nói: “Xin cảm ơn ông chủ, ông chủ thật hào phóng.” Tôi lúng túng che miệng lại, người đàn ông lập tức cười nhạt giận dữ. “Bé câm à, đừng bảo với tôi đây là kỳ tích y học đấy nhé?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?