Chim Hoàng Yến Của [...] – Chương 1

Kẻ thù không đội trời chung sau khi sản, lại trở thành chim hoàng yến của tôi.

Ngày nào cũng bị tôi sờ mó, bị tôi ngủ chung.

Tức đến mức mặt đỏ bừng, lại phải nhẫn nhục chịu đựng.

Cho đến một ngày, tôi cờ nghe thấy ta đang gọi điện thoại với vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn:

“Thì không sản thì sao chứ? Ai dám bậy trước mặt ấy…

Tôi…???

Anh cứ chờ mà tiêu đời đi!”

1

Thẩm Mục Ngôn sản rồi.

Từng là truyền kỳ giới kinh doanh, ngạo nghễ ngút trời, mà chỉ sau một đêm đã trở thành tên nghèo rớt mồng tơi, nợ ngập đầu.

Những kẻ từng bị ta đè ép nay thi nhau đến giẫm đạp.

“Cậu Thẩm à, liếm giày tôi một cái, cho mười nghìn nhé?”

“Chứ dựa vào bán rượu á? Cái đống nợ của , mười kiếp cũng đừng hòng trả hết.”

Thẩm Mục Ngôn chỉ cụp mắt đứng đó, không kiêu ngạo, cũng chẳng khúm núm.

Trông vừa đáng thương vừa yếu đuối.

Tôi bước thẳng tới, ném một xấp tiền vào mặt gã quản lý rồi đưa ta đi.

Anh nhàn nhạt hỏi:

“Cô cũng đến để xem trò à?”

Tôi quay đầu lại:

“Chứ còn gì nữa?”

Mặt Thẩm Mục Ngôn lập tức sa sầm.

Tôi lấy tiền trong túi ra, ném thẳng lên người :

“Theo tôi, một ngày mười nghìn.”

Chân mày lập tức nhíu chặt:

“Cô gì cơ?”

Tôi biết đó là dấu hiệu bắt đầu nổi giận.

Dù sao trong giới ai chẳng biết, tôi với xưa giờ chẳng ưa gì nhau.

Giờ tôi nhân lúc sa cơ lỡ vận, lại còn vũ nhục như thế.

Anh nhất định tức phát điên rồi!

Tôi chống tay lên hông:

“Một ngày mười nghìn, tôi muốn bao .

Đừng có giá nữa, nợ ngập đầu thế kia.

Ngoài tôi ra, còn ai có thể cứu ?”

Nhìn dáng vẻ Thẩm Mục Ngôn tức đến mức cả ngón tay cũng run rẩy.

Tôi lại thấy hả lòng hả dạ một cách khó hiểu.

Lại ném thêm một xấp tiền xuống đất.

Tờ tiền đỏ chót tung bay, rơi vãi khắp nơi.

“Cho đó, nhặt đi, đi với tôi, quá giờ thì khỏi.”

Thẩm Mục Ngôn tôi, im lặng không gì.

Cuối cùng vẫn không cưỡng lại sức mạnh của đồng tiền.

Chậm rãi quỳ xuống, cúi người nhặt từng tờ tiền một cách đầy khuất nhục.

Giọng trầm thấp như ngấm nước:

“Mạnh Chi, cũng thường giúp người ta kiểu này à?”

Tôi đập một cái lên cơ ngực rắn chắc của :

“Đời tư của kim chủ, đừng hỏi nhiều.”

Mặt lại càng đen hơn.

2

Thẩm Mục Ngôn tôi không vừa mắt, bởi ta khinh thường tất cả mọi người một cách công bằng.

Còn tôi thì không ưa nổi ta – vì tôi không có .

Ai bảo ta có gương mặt chẳng khác gì nhân vật game 3D, lại thêm body cơ bắp cuồn cuộn đã muốn cắn một miếng.

Tôi tưởng mình sẽ cứ thế mà ghen ghét trong thầm lặng cả đời.

Ai ngờ đâu lại có ngày hôm nay!

Chắc ta thực sự nợ rất nhiều tiền.

Cả quãng đường ngoan ngoãn vô cùng, như thể chỉ cần tôi không hài lòng là bị “trả về nơi sản xuất” ngay.

Dù sau khi tắm xong đã bị tôi đè ra, cũng chỉ quay đầu đi, tức đến mức không thèm tôi.

Tôi bóp cằm , buộc phải vào mắt mình.

“Thẩm Mục Ngôn, chim hoàng yến nên gì, biết chứ?”

Vì cảm dâng cao, khóe mắt đỏ bừng.

Hồi lâu sau, mới miễn cưỡng ra một tiếng:

“Biết.”

Tôi đẩy ra sau:

“Vậy thì hôn tôi.

Từ chỗ này… đến chỗ này.”

Thấy rõ nơi tôi chỉ, Thẩm Mục Ngôn đỏ bừng cả mặt.

Môi mím chặt, khẽ run lên.

“Không muốn?”

Tôi nheo mắt lại, nhấc chân định rời khỏi người .

“Vậy thôi khỏi, trả tiền lại đi.”

Nhưng bắp chân tôi lập tức bị một bàn tay nóng rực giữ chặt.

Giọng Thẩm Mục Ngôn khô khốc đến lạ:

“Đừng.

Tôi .”

Sức mạnh của tiền quả là không thể kháng cự!

Anh ngồi dậy, quỳ bên cạnh tôi.

Gương mặt ngập tràn khuất nhục, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của tôi.

Nhẹ như lông vũ, mềm như bông.

Rồi từ từ đi xuống.

Một tay đỡ lấy chân tôi.

Đầu ngón tay cũng run nhẹ.

…Khoan, thật tốt quá rồi đó?

Tôi vô thức căng chặt đầu ngón chân, tay túm lấy tóc .

Anh buộc phải ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập vẻ vô tội:

“Sao ?”

Tôi cố kìm nén giọng run rẩy:

“Chỉ… đến đây thôi! Tạm dừng ở đây!”

Không chịu nổi nữa rồi huhu.

Khóe môi Thẩm Mục Ngôn dường như khẽ cong lên.

“Được.”

3

Tuy trong lòng tôi sói đói hổ đói.

Nhưng kinh nghiệm thực chiến thì gần như bằng không.

Tôi thật không ngờ Thẩm Mục Ngôn lại giỏi đến thế, mới “món khai vị” thôi đã khiến tôi không chịu nổi mà phải xin dừng.

Thế này thì còn mặt mũi nào của kim chủ nữa chứ?!

Tôi phải lập uy! Tôi phải lập uy!

Sau khi quyết tâm chấn chỉnh lại kỷ luật chim hoàng yến, tôi nghiến răng nghiến lợi ra lệnh với Thẩm Mục Ngôn – người vừa bị tôi sai đi sắp xếp lại nội thất:

“Ở trong nhà mà mặc lắm thế gì? Cởi ra cho tôi!”

Động tác của Thẩm Mục Ngôn khựng lại ngay lập tức.

Vì trên người chỉ mặc mỗi cái áo thun, cởi ra nữa là… trống không.

Lông mày tuấn tú của nhíu chặt, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu, không lời nào gương mặt thì viết đầy hai chữ: phản kháng.

Tôi bèn tung tuyệt chiêu:

“Không cởi à? Vậy trả tiền.”

Quả nhiên, nghiến răng nghiến lợi, đầy căm giận đặt thứ trong tay xuống.

Dưới ánh mắt đắc ý đến muốn bay lên của tôi, Thẩm Mục Ngôn đành phải bực dọc cởi áo thun ra.

Tôi chăm ngắm nghía, mới nhận ra cơ bụng của Thẩm Mục Ngôn thật sự… rất đỉnh.

Rắn rỏi mà không thô, từng múi rõ ràng, đường nét mượt mà, thôi đã thấy chắc khỏe mạnh mẽ.

Dưới ánh mắt săm soi không chút che giấu của tôi, mặt đỏ bừng vì tức.

“Mạnh Chi!”

Anh tức đến mức gọi thẳng tên tôi, chẳng thể gì, đành hậm hực quay người vào phòng tắm.

Tôi lập tức theo vào.

Nhìn nước văng ra khi rửa tay bắn lên phần cơ bụng trần trụi, theo từng nhịp thở mà rung rung.

Đúng là phạm quy hấp dẫn!

Như đang cố quyến rũ tôi ấy!

Tôi bĩu môi:

“Thẩm Mục Ngôn, lại đây cho tôi sờ một cái.”

Anh lập tức cảnh giác.

Tôi không chờ phản ứng, trực tiếp giở chiêu:

“Không muốn thì trả…”

Anh lập tức dùng ánh mắt ấm ức lại xấu hổ phẫn nộ tôi.

Đành cắn răng cam chịu, từ từ xoay người đối diện với tôi.

Tôi hài lòng gật đầu, ngón tay vừa chạm lên cơ ngực thì rõ ràng cảm nhận một chút run nhẹ của cơ thể.

Mềm mềm, đàn hồi, thích thật!

Tôi mặc kệ vẻ mặt Thẩm Mục Ngôn, vuốt dọc xuống dưới.

Càng vuốt, mặt càng đỏ, toàn thân run rẩy vì tức, hơi thở cũng dồn dập.

Đến cuối cùng, khi tôi vừa bóp vừa thò tay xuống thấp hơn, thậm chí còn rên khẽ một tiếng.

“Mạnh Chi…”

Tôi đưa một ngón tay khác lên chặn miệng .

“Anh có thể đừng gọi thẳng tên kim chủ không?”

“Vậy gọi là gì?”

“Ừm…”

“Gọi tôi là chủ nhân ~”

“…”

Gương mặt Thẩm Mục Ngôn tức đến sắp chuyển sang màu tím.

4

Cuối cùng Thẩm Mục Ngôn vẫn không chịu gọi tôi là “chủ nhân”.

Nhưng thật ra tôi cũng chẳng có sở thích đó thật, chỉ là muốn trêu thôi.

Được chọc kiểu này là tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi!

Tôi nghĩ ra trò nào để “bắt nạt” là đem ra dùng hết với Thẩm Mục Ngôn.

Đến khi thân Dư Nguyệt đến chơi, thì đã hoàn toàn “chịu thuần”, mặc tạp dề dọn dẹp nhà cửa, trông không khác gì ông chồng nội trợ chính hiệu.

Dư Nguyệt mở to mắt.

Lôi tôi ra góc nhỏ, thì thầm:

“Cậu để Thẩm Mục Ngôn hầu hạ cậu thế này luôn à?!”

Tôi chả hiểu vấn đề ở đâu.

“Anh ta sản rồi, còn muốn sao nữa?”

Dư Nguyệt đầy vẻ lo lắng:

“Nhưng dù có sản, loại người như Thẩm Mục Ngôn cũng có cả ngàn cách để trở mình lại cơ mà!”

Tôi thấy ấy lo hơi quá.

ấy chưa từng thấy cảnh Thẩm Mục Ngôn bị người ta sỉ nhục ra sao.

Nếu thật sự còn đường lui, sao ta lại để mình rơi vào cảnh thê thảm như thế?

Tôi tự tin vỗ ngực: “Yên tâm, lần này ta chắc chắn là tiêu thật rồi!”

Thấy Dư Nguyệt vẫn bán tín bán nghi, tôi dứt khoát gọi lớn:

“Thẩm Mục Ngôn, lại đây!

“Anh cho Dư Nguyệt nghe, bây giờ là gì của tôi?”

Thẩm Mục Ngôn ban đầu còn nghe lời đi lại, vừa nghe câu hỏi liền ngẩng đầu tôi trừng trừng.

Trên mặt hiện đầy vẻ nhục nhã, không cam lòng…

Tôi chống nạnh, trừng mắt:

“Sao? Tiền nhận rồi còn xấu hổ gì?”

Nhắc đến tiền, nghẹn họng.

Đành đứng trước mặt tôi, cụp mắt xuống, giọng trầm khàn nhỏ như muỗi:

“Tôi là…chim hoàng yến.”

Dư Nguyệt đứng bên cạnh, sốc đến mức cằm muốn rớt xuống đất.

Tôi kiêu ngạo nghênh mặt lên:

“Sao hả? Tôi đâu có dối!

“Có muốn sờ thử kiểm chứng không?”

Tôi lại giơ tay ra bộ định sờ Thẩm Mục Ngôn, khiến Dư Nguyệt hoảng hốt liên tục xua tay:

“Không không không! Không cần không cần…”

Đợi đến khi Thẩm Mục Ngôn ngoan ngoãn quay lại tiếp tục lau dọn, Dư Nguyệt mới giật giật khóe miệng, thì thào:

“Chuyện Thẩm Mục Ngôn bán thân vì tiền… tôi vẫn thấy khó tin lắm…

“Cậu… cậu bắt ta gì mỗi ngày ?”

Nhắc đến chuyện này, tôi ngập ngừng:

“Anh ta giờ là… mẫu nam thôi, còn nữa…”

Dư Nguyệt lại liếc lần nữa.

Cô ấy như phải tự thuyết phục bản thân rất lâu, rồi mới thở dài một tiếng:

“Thôi thì, nếu Thẩm Mục Ngôn đúng thật như … cũng coi như cậu vớ của quý rồi đấy.

“Đồ con ranh… ăn mặn thế!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...