Chim Hoàng Yến Của [...] – Chương 5

18

Mẹ kế đúng, quả thật tôi không tin vào , tôi chỉ tin vào tiền.

Cho nên, mặc dù Bùi Lãng Hành đối với tôi rất tốt.

Khi biết tin hắn sắp kết hôn, tôi vẫn không chút do dự rời khỏi.

Sự chênh lệch về gia cảnh khiến tôi băn khoăn rất nhiều.

Những hồi ức không tốt của thời thơ ấu, càng khiến tôi hình thành nhân cách liên tục tránh né.

Tôi không dám dùng cảm đánh cược lương tâm đàn ông, huống chi là một người đàn ông có quyền có thế.

Thời khắc phát hiện mình mang thai.

Phản ứng đầu tiên của tôi là mờ mịt, muốn bỏ đứa bé đi.

Nhưng ngay sau đó, tôi nhớ lại những gì cha dượng đã với tôi trước đây:

“Mất tiền rồi, thà cái thai trong bụng còn hơn.”

Tuổi thơ của tôi khổ như , tại sao không thể để cho con tôi sống tốt một chút chứ?

Sau khi gặp mẹ Bùi, tôi càng kiên định với ý nghĩ này.

Tôi có tiền lại có nhan sắc, Bùi Lãng Hành lại là một người hiến tinh trùng hoàn toàn đủ tư cách, gen đứa bé sinh ra khẳng định sẽ không kém đi chỗ nào.

Nếu tôi đã mang thai, đó chính là duyên phận trời ban cho tôi và đứa bé.

Tôi muốn giữ đứa bé một mình.

Quả nhiên, sau khi Ngôn Ngôn ra đời, mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui.

Có lần, con bé cầm súng đồ chơi, ngồi trong bụi cỏ, mềm mại gọi tôi:

“Mẹ, lại đây một chút!”

Nghĩ rằng con bé không khỏe, tôi vội vã chạy đến và hỏi:

“Sao cục cưng, có phải khó chịu chỗ nào không?”

Kết quả Ngôn Ngôn ôm cổ tôi, hôn vài cái, rầm rì :

“Muốn hôn mẹ thôi.”

Một giây kia, tôi nhịn không , hốc mắt đỏ lên.

Tôi nghĩ .

Tôi quá hạnh phúc.

Con , chưa bao giờ là gánh nặng của tôi.

Con , là sự cứu rỗi của tôi, là tất cả của tôi.

Tôi dùng hết toàn lực thỏa mãn tất cả cầu của Ngôn Ngôn, giống như đang tìm mọi cách bồi thường cho chính mình thời thơ ấu.

Khoảnh khắc gặp lại Bùi Lãng Hành.

Tôi vô cùng sợ hắn sẽ biết chân tướng, cướp Ngôn Ngôn đi.

Có thể thông qua mấy ngày ở chung.

Tôi cảm thấy rất rõ ràng, tôi run rẩy.

Bùi Lãng Hành hắn…… Giống như thật sự tôi.

Thậm chí khi không biết Ngôn Ngôn là con ruột của mình, cũng coi con bé như con đẻ.

Hơn nữa, không giống giả vờ.

Vậy, tôi có thể đáp lại lời của hắn không đây?

Đã bỏ lỡ bao nhiêu năm rồi.

Tôi không muốn lại bỏ lỡ Bùi Lãng Hành.

19

Tôi mang theo Ngôn Ngôn trở lại biệt thự.

Con bé đã ngủ rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cực kỳ đáng .

Tôi cẩn thận đặt Ngôn Ngôn lên giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đi ngang qua thư phòng, bên trong truyền đến tiếng chuyện.

Cửa phòng khép hờ, tôi ngước mắt lại, phát hiện bác sĩ gia đình đang kiểm tra thân thể cho Bùi Lãng Hành.

“Bây giờ ngài vẫn thường xuyên có triệu chứng mất ngủ sao? Tôi nhớ cách đây không lâu, ngài còn phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ .”

“Thỉnh thoảng.”

“Nghe quản gia ngài thường xuyên đau dạ dày, tôi kê cho ngài mấy liều thuốc, nhất định ngài phải ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đúng giờ.”

“Được.”

“Vậy bây giờ ngài còn đau đầu không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

“……”

Tôi càng nghe càng kinh hãi.

Mấy năm tôi không ở đây, rốt cuộc Bùi Lãng Hành đã trải qua chuyện gì?

Sao tuổi còn trẻ, thân thể nhiều bệnh tật như ?

Bác sĩ xong, sắc mặt càng thêm nghiêm túc:

“Thiếu gia, tôi cũng quen biết ngài nhiều năm rồi. Đánh liều hỏi một câu, Tô có phải đã quay trở lại rồi không?”

Bùi Lãng Hành cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Bác sĩ thở dài nặng nề:

“Tô tiểu thư vừa trở về, trạng thân thể của ngài liền có chuyển biến tốt. Xét cho cùng, tôi cho rằng thứ ngài cần trị liệu nhất không phải là bệnh trên thân thể, mà là tâm bệnh.”

“Ngài dỗ dành Tô tiểu thư một chút đi, để ấy hồi tâm chuyển ý, ở lại bên cạnh ngài.”

“Tô tiểu thư mới là liều thuốc tốt duy nhất có thể chữa khỏi cho ngài.”

Bác sĩ lại một đống đề nghị, lúc này mới nhấc hòm thuốc lên, chuẩn bị rời đi.

Sau đó liền cùng tôi đứng ở cửa hai mặt nhau.

Tôi sững người trong chớp mắt, lễ phép chào hỏi tôi rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Đột nhiên Bùi Lãng Hành sửng sốt.

Môi hắn mím chặt, có chút ảo não :

“Tô Mãn Mãn, em đã nghe gì rồi?”

20

“Nghe hết rồi.”

Tôi ngồi trên bàn việc, nghiêng đầu hắn, mặt lộ vẻ bất mãn:

“Sau khi tôi rời đi, đã tự chăm sóc bản thân như sao?”

Bùi Lãng Hành quay đầu đi không tôi, giọng trầm xuống: “Em không hiểu.”

Tôi: “…?”

Hắn hít hít mũi, giọng u oán:

“Ngày em biến mất, tìm khắp thành phố H, kết quả đào ba thước cũng không tìm em.”

“Sau đó mới biết, em xuất ngoại, đi một nơi không tìm thấy.”

“Lúc ấy tâm như tro tàn, nghĩ dù sao em cũng vứt bỏ , thân thể không tốt thì thế nào, cũng không có ai quan tâm.”

Tôi sờ lên sườn mặt tuấn tú của Bùi Lãng Hành, ngữ khí mềm mại một chút:

“Làm sao có thể chứ, thân thể mới là tiền vốn, xem cuối cùng vẫn phải tìm bác sĩ.”

Bùi Lãng Hành lại đột nhiên kiềm chế cổ tay của tôi, kéo tôi vào trong ngực.

Hơi thở nóng rực của hắn nặng nề phun lên đỉnh đầu tôi, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi:

“Lúc ấy, mỗi tháng đều phải phát ra tin tức bị bệnh nặng, là để dụ dỗ em về nước, kết quả em dù một lần cũng không tới thăm .”

“Tô Mãn Mãn, em cũng thật nhẫn tâm.”

“Sau đó suy nghĩ cẩn thận, thay vì chờ mong lương tâm em phát hiện, không bằng dưỡng thân thể tốt, mau chóng nắm giữ quyền lực Bùi gia, như cho dù em bay đến Nam Cực cũng không có cơ hội trốn.”

Hình như là có người nhắn tin cho tôi Bùi Lãng Hành bệnh nặng.

Nhưng người đó cứ vài ngày lại gửi cho tôi một lần, như lừa đảo.

Năng lực phản ánh của tôi rất mạnh, nên đã cho dãy số này vào danh sách đen.

Nhưng lời này tôi cũng không dám với Bùi Lãng Hành, bằng không hắn lại tức chết.

Vì bình phục tâm , tôi quyết định cho hắn một bất ngờ, vì thế hướng dẫn từng bước:

“A Hành, có cảm thấy Ngôn Ngôn có chút giống không?”

Đáy mắt Bùi Lãng Hành xẹt qua một tia nghi hoặc.

Ngay sau đó, hắn tựa hồ là liên tưởng đến cái gì, trừng to mắt.

Dưới ánh mắt chờ mong của tôi, hắn gằn từng chữ:

“Em ở nước ngoài rất nhớ , vì thế tìm thế thân của , sau đó sinh con cùng người đàn ông này?”

Tôi: “Đỉnh.”

Đầu óc này không đi biên kịch thì thật đáng tiếc.

Tôi quỳ xuống trên đùi hắn, không gì ngưng nghẹn :

“Bình thường cảm giác rất thông minh, về mặt cảm sao lúc nào cũng ngốc nghếch như .”

“May mắn con chúng ta không giống , đương não tàn.”

Rốt cuộc Bùi Lãng Hành cũng kịp phản ứng.

Hai mắt hắn chằm chằm tôi không chớp, đáy mắt cảm chậm rãi nồng đậm:

“Ý em là Ngôn Ngôn là con ruột của hai chúng ta?”

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Bùi Lãng Hành nhất thời hô hấp dồn dập.

Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn sáng đến dọa người, nóng đến mức tôi cũng không dám đối mặt với hắn.

Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị cho một nụ hôn thân mật.

Kết quả đợi nửa ngày, chỉ nghe thấy hắn thì thào tự :

“Thì ra đàn ông xấu chính là .”

Rốt cuộc tôi nhịn không nữa, ghé vào bên tai hắn dịu dàng :

“A Hành ngu ngốc, đứng đó gì, mau hôn em!”

“Được.”

Bùi Lãng Hành khàn giọng đáp một câu, đặt một nụ hôn xuống môi tôi.

Hắn ngước mắt tôi, vẻ mặt mềm mại, ánh mắt chăm mà thâm , đối đãi trân quý như là châu báu dễ vỡ.

Tim tôi không ngừng đập mãnh liệt.

“Mãn Mãn, không có cầu xin gì hết, chỉ hy vọng em có thể ở lại bên cạnh .”

Bùi Lãng Hành cầm tay tôi, chậm rãi đặt lên mặt hắn, sức lực rất nhẹ, lại vô cùng kiên định:

“Chỉ có lúc bị em chăm , sự tồn tại của mới có ý nghĩa.”

“Cho tới bây giờ em cũng không phải chim hoàng yến của , mà là tất cả của . Tô Mãn Mãn, mãi mãi em.”

Nói xong, Bùi Lãng Hành đỏ hốc mắt.

Tôi nâng mặt hắn, cúi người hôn đi nước mắt của hắn.

Và trịnh trọng hứa hẹn:

“Bùi Lãng Hành, em cũng .”

Trong cuộc sống luôn có rất nhiều bỏ lỡ và tiếc nuối.

Cũng may.

Lần này, tôi đã sớm thấu trái tim mình.

Chính là ra.

Một nhà ba người chúng tôi sống tốt, quan trọng hơn bất cứ thứ gì!

Rốt cuộc, tương lai vẫn còn dài, phải không?

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...