14
Hậu quả của việc một đêm tận chính là.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, cả người đau nhức không thôi.
Vừa mới mở cửa phòng.
Tôi chợt nghe thấy một trận tiếng như chuông bạc.
Giương mắt , Bùi Lãng Hành đang xếp gỗ cùng Ngôn Ngôn trong phòng khách.
Không biết hắn cái gì.
Chọc cho Ngôn Ngôn mặt mày hớn hở.
Tiểu nha đầu tinh mắt, lập tức ý tới sự tồn tại của tôi.
Ngôn Ngôn đẩy khối gỗ ra, chạy thẳng về phía tôi, hô to:
“Mẹ –”
Tôi một tay tiếp con bé, ôm lấy con bé xoay một vòng giữa không trung.
Bùi Lãng Hành cũng đứng lên.
Đáy mắt hắn hiện lên một tia nhu , ôn nhu :
“Ngôn Ngôn con bé muốn đi công viên trò chơi.”
“Mãn Mãn, em ăn điểm tâm sáng trước đi, ăn xong chúng ta lại dẫn con bé đi.”
Khác với cách ăn mặc chín chắn lúc mới gặp hôm qua.
Lúc này Bùi Lãng Hành mặc quần áo ở nhà, thoạt rất có phong thái của người chồng người cha tốt.
Lại đứa con đáng trong lòng.
Đột nhiên tôi có một loại cảm giác chồng con nóng hầm hập.
Nhưng thành thật mà , tôi không biết phải đối mặt với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi như thế nào.
Nghĩ đến cơn ác mộng đêm qua, tôi đứng yên, uyển chuyển :
“Không sao, cứ đi việc trước đi, Ngôn Ngôn tôi sẽ chăm sóc.”
Nghe , Bùi Lãng Hành buông mi mắt thật dài, thần sắc lạnh xuống:
“Em cho rằng ngày hôm qua những lời kia, đều là lừa em đúng không?”
“Công việc có thể dời lại, ở trong lòng , em…… Ngôn Ngôn mới là quan trọng nhất.”
Tôi mím môi.
Mắt thấy bầu không khí sắp đông cứng, Ngôn Ngôn ghé vào tai tôi nhỏ giọng :
“Mẹ, để đi đi, như chúng ta cũng có thêm một nhiếp ảnh gia xách túi xách.”
Nói đến phần sau, trên mặt Ngôn Ngôn lộ ra nụ như tiểu ác ma.
Tôi bất đắc dĩ xoa xoa tóc con , nhả ra đồng ý.
Ánh mắt Bùi Lãng Hành sáng lên.
15
Vừa bước vào công viên giải trí.
Ngôn Ngôn vội vã đi chơi tàu lượn siêu tốc.
Từ nhỏ con bé đã to gan, thích nhất là những thứ kích thích như này.
Mặc dù tôi có chút sợ độ cao, cũng không muốn mất hứng, vì thế kiên trì đồng ý.
Bùi Lãng Hành ra tôi bất an, hắn quét mắt tôi một cái, thản nhiên :
“Sợ thì cứ lên đi, không có sao đâu.”
Tôi cố giả bộ bình tĩnh :
“Anh quên rồi sao, lá gan của tôi rất lớn.”
Bùi Lãng Hành lười biếng , từ chối cho ý kiến.
Tàu lượn siêu tốc đã khởi .
Ngôn Ngôn vui vẻ to.
Tôi nhắm chặt hai mắt, cố gắng thả lỏng bản thân.
Rốt cuộc, ở thời điểm tàu lượn siêu tốc chạy nước rút xuống phía dưới.
Tôi không thể chịu đựng nữa và hét lên.
Bùi Lãng Hành thì khẽ ra tiếng.
?
Hắn mà nhạo tôi.
Tôi tức giận sinh ra can đảm, véo cánh tay hắn vài cái dấu.
Sau khi kết thúc.
Nhìn thấy Bùi Lãng Hành trên cánh tay đỏ bừng một mảnh.
Ngôn Ngôn có chút kỳ quái :
“Chú ơi, bị muỗi cắn à?”
Bùi Lãng Hành liếc tôi một cái, khóe miệng nhếch lên:
“Đúng , bỏ cũng không bỏ đi , rất hung dữ.”
Nhớ lại hành vi ấu trĩ vừa rồi, tôi cúi đầu, xấu hổ đến ngón chân bấu vào đất muốn đào ra cái lỗ.
Ngẩng đầu lần nữa, tôi phát hiện Ngôn Ngôn đã kéo Bùi Lãng Hành đến nhà ma xếp hàng.
Ngoan ngoãn, chết tiệt!
Ngôn Ngôn hướng tôi ra hiệu, sau đó lại dí dỏm nháy mắt mấy cái :
“Mẹ, nếu mẹ sợ, có thể ở bên ngoài chờ Ngôn Ngôn nha~”
Bùi Lãng Hành đeo cặp sách nhỏ của con bé, nghe bèn thêm:
“Sao có thể chứ, mẹ con dũng cảm nhất mà.”
Nghe ra hắn rất hả hê khi người ta gặp họa, tôi không khỏi nắm chặt nắm lại.
Mỹ nhân, không thể không !
Dù sao trong nhà ma đều là NPC, tôi có cái gì phải sợ!
Ôm ý nghĩ như , tôi hai ba bước vọt vào nhà ma, sau đó đối diện với Sadako tóc tai bù xù mặt mũi đầy máu tươi.
“A a a a a a!”
Tôi bị dọa đến xoay người bỏ chạy, hai ba bước nhảy lên người Bùi Lãng Hành, gắt gao ôm cổ hắn.
Gào thét nửa ngày, tôi mở mắt.
Nhìn thấy Ngôn Ngôn cầm một cây, không biết từ nơi nào nhặt nhựa côn, đuổi theo Sadako chạy loạn xạ:
“Ha ha, nữ quỷ tỷ tỷ đừng chạy, mau tới chơi với em nha!”
Tôi: “…..?”
Thấy thế, Bùi Lãng Hành nhíu mày:
“Tính Ngôn Ngôn đúng là hoàn toàn khác với em.”
Tôi cảm thấy có chút mất mặt, một phen từ trên người hắn nhảy xuống, quay đầu bước đi.
Kết quả đi chưa mấy bước, trước mặt đột nhiên nhảy ra một cương thi sắc mặt trắng bệch.
Tôi oa oa kêu loạn, lại nhào vào trong ngực Bùi Lãng Hành.
Cương thi lầm bầm một tiếng “Tình nhân thối”, liền nhảy nhót rời đi.
Tôi lặng Bùi Lãng Hành, mặt lộ vẻ khó chịu:
“Này, sao không sợ chút nào ?”
Bùi Lãng Hành rũ mắt tôi, ngữ điệu thản nhiên:
“Sợ thì sao bảo vệ em chứ?”
Nghe câu trả lời ngoài dự liệu này, trái tim tôi bỗng nhiên nhảy ra một nhịp.
Ngay sau đó, thân thể nhẹ nhàng, tầm mắt trời đất quay cuồng.
Bùi Lãng Hành vững vàng ôm tôi vào trong ngực, ánh mắt nặng nề:
“Sợ thì nhắm mắt lại, ôm em ra ngoài.”
Tôi do dự trong chớp mắt, vẫn ngoan ngoãn dán nghiêng mặt lên ngực hắn.
Không thể không .
Như quả thật an tâm rất nhiều.
16
Một ngày dần buông xuống.
Chúng tôi gần như đã chơi hết các trò trong công viên giải trí.
Tôi ý tới, quả thật Bùi Lãng Hành rất tận tâm, cái gì cũng thuận theo con bé.
Ngôn Ngôn điên cuồng chạy khắp nơi, nụ cũng không ngừng.
Thừa dịp Bùi Lãng Hành đi mua kem.
Tôi ngồi xổm xuống, nghiêm túc hỏi Ngôn Ngôn:
“Bảo bối, con thích Bùi sao?”
Ngôn Ngôn cắn một miếng kẹo hồ lô ngọt ngào, gật gật đầu: “Thích chứ.”
Tôi cắn cắn môi, giọng có chút khô khốc:
“Vậy nếu để Bùi ba của Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn nguyện ý không?”
Ngôn Ngôn lắc đầu, kiên định ôm lấy cổ tôi:
“Con chỉ cần một mình mẹ là đủ rồi.”
Tôi xoa xoa mặt nàng, nửa nửa thật:
“Thật sao, vừa rồi Ngôn Ngôn không phải còn rất thích Bùi sao?”
Ngôn Ngôn nghe , hai ba cái ăn xong kẹo hồ lô, lấy khăn tay lau miệng.
Con bé cảnh giác thoáng qua chung quanh, sau đó từ trong quần yếm lấy ra một tấm thẻ đen, đưa tới trong tay tôi.
“Mẹ, con biết mẹ thích tiền nhất, mà Bùi là người ngốc có rất nhiều tiền, chỉ có thể gặp chứ không thể kiếm .”
“Mẹ xem, con dỗ đại nó vài câu, Bùi liền cho con một tấm thẻ đen. He he, con muốn dùng tiền bên trong mua nhà lớn cho mẹ!”
Nhìn tấm thẻ đen trong tay, tôi dở khóc dở .
Còn tưởng rằng con dù như thế nào cũng dễ dàng bị cha ruột mua chuộc như , hoá ra là tiểu quỷ lớn, giấu rất nhiều ý xấu đây.
Ngôn Ngôn hì hì hỏi tôi:
“Vậy mẹ có thích Bùi không?”
Tôi có chút ngượng ngùng, hàm súc :
“Bảo bối, sao con lại hỏi chuyện này?”
“Ánh mắt mẹ cũng không bình thường nha, tất cả đều không thoát khỏi tầm của tiểu thám tử Ngôn Ngôn đâu.”
Ngôn Ngôn thủ thế đội mũ đẹp trai, lại thêm:
“Nếu như mẹ thích Bùi, thì dũng cảm đi thử xem sao!”
Không đợi tôi chuyện, con bé lại nhào vào trong lòng tôi nũng:
“Nhưng mẹ vẫn phải Ngôn Ngôn nha, con thích Bùi là thành lập trên cơ sở mẹ thích ấy, nếu như mẹ thích ấy vượt qua con, con sẽ không thích ấy!”
“Con sẽ đưa ấy vào danh sách cần ám sát của sát thủ Ngôn Ngôn!”
Trái tim của tôi đều mềm nhũn thành một vũng nước xuân.
Con sao lại thông minh đáng như !
Lúc này, Ngôn Ngôn lại vẫy vẫy tay cách đó không xa, hô to:
“Chú Bùi, chúng ta ở chỗ này.”
Tôi ngẩng đầu, thấy Bùi Lãng Hành một bên lưng đeo cặp sách nhỏ, một bên cầm búp bê gấu nhỏ cùng bong bóng, một bên lại cầm hai ly kem.
Ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt tuấn tú tinh xảo của hắn, giống như độ một tầng kim quang nhàn nhạt, cho người ta không dời mắt .
Bùi Lãng Hành chạy chậm tới, đưa kem cho tôi và Ngôn Ngôn.
Còn thúc giục chúng tôi ăn nhanh một chút, sắp chảy rồi.
Thuần thục như thế, thật giống như chúng ta là một nhà ba người hết sức bình thường.
Khoảnh khắc tiếp với ánh mắt hắn, hai má tôi nóng lên không khống chế .
Tôi giả vờ ngắm cảnh.
Liền đi chỗ khác.
17
Hôm sau, tôi lại đến bệnh viện.
Mẹ kế thấy tôi và Ngôn Ngôn, rất vui mừng.
Bà ấy cố gắng ngồi dậy, kéo chúng tôi rất nhiều chuyện.
Ngôn Ngôn vì chọc cho mẹ kế vui vẻ, cho bà xem rất nhiều ảnh chụp trong điện thoại:
“Bà ơi, đây là ảnh con và mẹ trượt tuyết, trượt tuyết rất vui!”
“Đây là bức ảnh mẹ dạy con bơi!”
“……”
Mẹ kế vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, vô cùng từ ái:
“Aiya, thấy Ngôn Ngôn và Mãn Mãn sống rất tốt, mẹ cũng an tâm rồi.”
Đợi đến khi lật đến ảnh chụp chung trong công viên trò chơi ngày hôm qua.
Đột nhiên mẹ kế híp mắt, chỉ vào Bùi Lãng Hành trong ảnh :
“Tiểu tử này có chút quen mắt?”
Tôi có chút kinh ngạc: “A, mẹ gặp qua ấy rồi hả?”
Để không mẹ kế lo lắng, tôi tuyên bố mình kế toán trong một công ty, ra nước ngoài cũng bởi vì công ty phải thương mại ở nước ngoài.
Mẹ kế nhớ lại:
“Khi đó không phải mẹ mới ly hôn với ông ta không lâu sao, ông ta còn thỉnh thoảng tới tìm mẹ đòi tiền, mẹ sợ con lo lắng nên không với con.”
“Có một lần ông ta say rượu, lại tới nhà đập đồ đạc, sau đó tiểu tử này vừa vặn đi ngang qua, liền ra tay hỗ trợ đánh ngất ông ta, từ đó về sau ông ta không bao giờ tới tìm mẹ nữa.”
Ông ta trong miệng mẹ kế, chính là cha dượng cặn bã của tôi.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi và nhận nuôi bởi cặp vợ chồng này khi tôi 8 tuổi.
Lúc đầu, trong nhà vui vẻ hòa thuận, rất nhanh, cha dượng mê cờ bạc, cũng bắt đầu bạo hành gia đình tôi và mẹ kế.
Tính cách mẹ kế lại tương đối yếu đuối, không dám phản kháng.
Sau đó, sau khi tôi bị cha dượng đánh vào bệnh viện lần thứ tư, cuối cùng mẹ kế cũng lấy hết can đảm để ly hôn.
Cha dượng không chịu, mẹ kế liền mang theo tôi đổi chỗ ở, cũng khởi kiện ly hôn cùng ông ta.
Tôi cứ tưởng ông ta không tìm thấy tôi và mẹ kế nên đã bỏ cuộc.
Không ngờ rằng Bùi Lãng Hành điều tra thân thế của tôi, cũng thuận tay giúp tôi giải quyết tên cặn bã kia.
Mẹ kế tiếp tục:
“Một năm trước không phải mẹ bị ngã sao? Chính là tiểu tử này đưa mẹ đến bệnh viện, còn tìm hộ lý cho mẹ, mẹ muốn đưa tiền cho cậu ấy, cậu ấy kiên quyết không nhận.”
Nghe , tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
Bởi vì chênh lệch múi giờ và khoảng cách, tuy rằng tôi thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ kế, quan tâm hình gần đây của bà, cuối cùng năng lực có hạn.
Vốn tưởng rằng mẹ kế đã gặp người tốt bụng, không nghĩ là Bùi Lãng Hành một mực ở sau lưng, âm thầm giúp đỡ người nhà của tôi.
Thấy vẻ mặt tôi thay đổi, mẹ kế thử thăm dò:
“Mãn Mãn, chàng trai này là trai con sao?”
Bà liếc mắt Ngôn Ngôn đang chơi trò chơi, hạ giọng :
“Mẹ thấy cậu ấy và Ngôn Ngôn có vài phần tương đồng, con thật cho mẹ nghe, cậu ấy có phải là ba ruột của Ngôn Ngôn hay không?”
Tôi muốn lại thôi, không biết nên diễn tả mối quan hệ phức tạp này như thế nào.
Mẹ kế thở dài:
“Mãn Mãn, mẹ biết. Bởi vì tên cặn bã kia thô bạo mà mẹ lại nhu nhược, từ nhỏ con đã cố từ chối những quan hệ thân mật. Cho nên mặc dù con có rất nhiều người theo đuổi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện hôn nhân, vì con thật sự là đã chịu quá nhiều tổn thương.”
“Làm mẹ, mẹ hy vọng con có thể buông bỏ quá khứ, thử tạo nên một gia đình mới.”
“Nhưng mà, bất kể cuối cùng con lựa chọn cái gì, mẹ đều sẽ ủng hộ con. Mãn Mãn, mẹ chỉ muốn con và Ngôn Ngôn hạnh phúc.”
Tôi khóc không thành tiếng.
Bạn thấy sao?