Chim Hoàng Yến Của [...] – Chương 4

17

Tạm thời, tôi chuyển đến ở tại nhà của Cố Cảnh Xuyên.

Tính tôi vốn nhút nhát, sau chuyện đó càng trở nên sợ hãi hơn.

Cố Cảnh Xuyên thỉnh thoảng mang đồ ăn đến cho tôi.

Đôi khi sợ tôi sợ hãi, ở lại rất muộn mới rời đi.

Chúng tôi cứ thế bình yên sống chung một thời gian.

Nhưng sự yên bình đó bị vỡ khi tôi thấy tin đồn và một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ đó có ngoại hình giống tôi năm, sáu phần.

Như một lời nhắc nhở tôi rằng, tôi chẳng qua chỉ là thế thân.

Khi Cố Cảnh Xuyên tìm người giống cũ của hơn.

Có lẽ sẽ không ngần ngại mà bỏ rơi tôi.

Hôm đó, đến như thường lệ để mang đồ ăn.

Đúng lúc các nhân viên chuyển nhà đang chuyển đồ của tôi đi.

Tôi trả lại chìa khóa cho , bình tĩnh :

“Cảm ơn, thời gian qua đã phiền rồi.”

Anh sững người vài giây, sau đó nhận lấy chìa khóa.

Trước khi rời đi, tôi với : “Sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”

“Tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”

Cố Cảnh Xuyên không nghe lời tôi, vẫn tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Để chấm dứt mọi thứ với .

Cũng là để bản thân hoàn toàn từ bỏ.

Tôi cố ý đưa Giang Tự về nhà, còn để ấy “qua đêm” ở đó.

Sau đêm đó,

Cố Cảnh Xuyên hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Tôi đứng trước cửa sổ, khoảng trống ở vị trí đỗ xe.

Trong lòng cảm thấy trống trải.

Cứ như đi.

Từ giờ, tôi và Cố Cảnh Xuyên có lẽ chỉ như hai đường thẳng song song.

Mãi mãi không bao giờ giao nhau nữa.

18

Tôi nghe tin về Cố Cảnh Xuyên một tháng sau đó.

Hình như sắp kết hôn, với Tần Hoắc.

Tôi lang thang trên phố.

Cảm giác như trái tim bị một chiếc lưới vô hình siết chặt.

Nghẹt thở đến mức không thể hít thở nổi.

Tiếng ù tai lớn vang lên không ngừng bên tai tôi.

Tôi bị một chiếc xe mất kiểm soát đâm văng rất xa.

Nằm trên mặt đất, máu từ miệng tôi không ngừng trào ra.

Cả cơ thể đau nhức, từng khớp xương như vỡ nát.

Trước khi mất đi ý thức,

Dường như tôi thấy Cố Cảnh Xuyên hoảng loạn chạy về phía tôi.

Tôi như mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, một bé mất gia đình sau vụ tai nạn xe hơi.

Những người thân trong nhà chê là gánh nặng, không ai muốn nhận nuôi .

Cuối cùng, đưa vào nhà một cậu bé.

Gia đình cậu rất giàu, đối xử với cũng rất tốt.

Cả hai cùng lớn lên bên nhau.

Đến khi bước vào tuổi thanh xuân, họ nhau.

Nhưng cậu bé là người thừa kế gia đình lựa chọn từ nhỏ.

Còn chỉ là một đứa trẻ mồ côi sống nhờ.

Họ nhau trong bí mật, giấu diếm tất cả mọi người.

Nhưng cuối cùng vẫn bị trưởng bối nghiêm khắc nhất trong gia đình phát hiện.

Trưởng bối cầu họ chia tay ngay lập tức, cậu bé kiên quyết không đồng ý.

Một ngày, trưởng bối cố ý tìm cách để cậu bé rời đi, định đưa đi nơi khác.

cầu xin trong nước mắt, van nài đừng đưa đi, trưởng bối không mảy may lòng.

Trước khi rời đi, quay lại biệt thự với đôi mắt đẫm lệ.

Khoảnh khắc đó, tôi rõ khuôn mặt .

Ồ, thì ra ấy chính là tôi.

Vậy nên, chẳng hề có chuyện tôi là thế thân.

Bởi vì người trong bức ảnh đó vốn dĩ chính là tôi.

19

Khi tôi tỉnh lại, trước mắt là trần nhà trống trải.

Quanh tôi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

Bàn tay trái bị ai đó nắm chặt.

Tôi thử rút tay lại.

Một giọng khàn khàn vang lên bên tai:

“Em tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Tôi quay đầu, thấy gương mặt tiều tụy của , nước mắt không kìm mà rơi xuống.

“A Cảnh, tôi đã nhớ ra hết rồi.”

Hốc mắt của Cố Cảnh Xuyên từ niềm vui bỗng chốc đỏ hoe.

“Xin lỗi em, ngày đó không nên tin lời ông ấy, để em bị đưa đi như .”

“Em không trách .” Tôi chạm nhẹ vào má , “Thật sự, em chưa từng trách .”

Tôi và Cố Cảnh Xuyên tháo gỡ mọi hiểu lầm.

Sau khi tôi bị đưa đi năm đó, chưa bao giờ ngừng tìm kiếm tôi.

Đến năm tôi học năm ba đại học, mới tìm tôi.

Khi ấy, tôi không chỉ mất trí nhớ mà còn có Giang Tự bên cạnh.

Anh từng nghĩ sẽ giành lại tôi.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Nhìn những bức ảnh tôi rạng rỡ bên Giang Tự,

Cơn ghen tuông trong bùng lên mãnh liệt.

Khi cảm ấy gần như lên đến đỉnh điểm,

Anh nhận ra em của Tần Hoắc, Tần Nguyệt, có ý với Giang Tự.

Vậy nên, chọn đứng ngoài.

Nhìn Giang Tự từng bước rơi vào bẫy của Tần Nguyệt.

Nhìn tôi và Giang Tự chia tay.

Rồi xuất hiện đúng lúc khi tôi tuyệt vọng nhất.

Nghe xong những điều này, trong lòng tôi không biết là cảm giác gì.

Nhưng với Giang Tự, tôi luôn có một nỗi áy náy khó tả.

20

Hôm Giang Tự đến thăm tôi,

Tôi thành thật kể hết mọi chuyện cho .

Nghe xong, không gì.

Trước khi rời đi, tôi và Cố Cảnh Xuyên nhận lời chúc phúc từ .

Nỗi áy náy trong lòng tôi lại càng sâu thêm.

Có lẽ Cố Cảnh Xuyên nhận ra sự bối rối của tôi.

Anh rộng lượng cho phép tôi giữ mối liên lạc với Giang Tự.

Ngày tôi xuất viện.

Biệt thự trang trí như trong mơ.

Cố Cảnh Xuyên mặc bộ vest đen, tay cầm một chiếc hộp nhẫn.

Từng bước, tiến về phía tôi.

Anh nâng chiếc nhẫn kim cương, quỳ một gối trước mặt tôi.

Ánh mắt thành kính và tập trung, giống như khi còn trẻ:

“Du Du, lấy nhé?”

“Ừm.”

(Hết)

1

Ngoại truyện (nếu là tuyến thời đại học)

Gần đây, tôi gặp một người rất kỳ lạ.

Anh ấy luôn đứng ở một góc tôi chằm chằm.

Ánh mắt sâu thẳm tràn đầy lưu luyến.

Theo lý, tôi nên cảm thấy sợ ấy.

Nhưng tôi lại không hề sợ.

Anh ấy mang đến cho tôi một cảm giác rất quen thuộc.

Như thể tôi đã từng gặp ở đâu đó.

Hôm đó, tôi đi thêm về, trên đường bất ngờ trời đổ mưa lớn.

Cả người tôi ướt như chuột lột.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng còi xe.

Cửa xe nhanh chóng mở ra.

Người đàn ông kỳ lạ kia cầm một chiếc ô đen, sải bước đi về phía tôi.

Anh nghiêng gần hết chiếc ô về phía tôi, không hề để ý bản thân có bị ướt hay không.

“Lên xe nhanh, tôi đưa em về trường.”

Không hiểu sao, tôi lại đồng ý.

Hương thơm nhẹ nhàng của gỗ thông trên người khiến tôi cảm thấy quen thuộc.

Bài hát phát trong xe cũng là những bản nhạc tôi thường nghe.

Tôi buột miệng hỏi không suy nghĩ:

“Chúng ta đã từng quen nhau đúng không?”

“Đúng .” Anh khẽ nhấp cổ họng, giọng khàn khàn: “Chỉ là em đã quên tôi rồi.”

“Tôi bị tai nạn trước đây, mất trí nhớ, quên nhiều thứ lắm.” Tôi chỉ lên đầu mình, bất lực .

“Anh tên gì? Chúng ta trước đây là mối quan hệ gì?”

Giọng khàn đặc, khó khăn cất lên: “Tôi tên là Cố Cảnh Xuyên.”

“Trước đây chúng ta là người của nhau.”

“Hả?” Tôi mở to mắt , “Không thể nào, tôi đã có trai rồi.”

“Anh cố lừa tôi phải không?”

“Không lừa em.”

Anh lẳng lặng lấy ra hai bức ảnh đưa cho tôi xem.

Là ảnh chụp đôi của một cặp nhân.

trong ảnh trông giống tôi y như đúc.

Tôi thăm dò hỏi: “Có khi nào nhận nhầm người không?”

“Tôi không thể nhầm .”

Cố Cảnh Xuyên tôi, chậm rãi :

“Trên cánh tay trái của em có một vết sẹo bỏng từ nhỏ.”

“Đốt ngón tay cái bên phải của em có một nốt ruồi nhỏ mờ.”

“Và…” Anh khẽ ho một tiếng, tai hơi đỏ lên, “Mặt trong đùi em cũng có một nốt ruồi nhỏ.”

“Nếu em vẫn không tin, tôi có thể chi tiết hơn.”

“Không cần!”

Tôi xấu hổ đến mức chạy vội xuống xe.

2

Tối hôm đó, vì những lời , tôi mất ngủ.

Những gì đều đúng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ những chuyện drama như lại xảy ra với mình.

Trước khi mất trí nhớ, tôi đã từng có trai.

Sau khi mất trí nhớ, tôi lại có một người khác.

Cảm giác mình giống như một kẻ lăng nhăng .

Ngày hôm sau, Cố Cảnh Xuyên không xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi đã hẹn với Giang Tự đi ăn.

Vừa ngồi xuống chưa lâu, Cố Cảnh Xuyên lại xuất hiện.

Anh ngồi ngay bàn bên cạnh tôi và Giang Tự.

Bị chằm chằm, tôi cảm thấy khó chịu, định vào nhà vệ sinh để lấy lại bình tĩnh.

Một cánh tay bất ngờ vươn qua, siết lấy eo tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy sát vào tường.

Cố Cảnh Xuyên vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng đầy uất ức:

“Tôi ghen rồi, hôm nay em ăn ba miếng thịt ta đút.”

Tôi đẩy ra: “Anh mau đứng dậy, người khác thấy sẽ không hay đâu.”

Anh ghé sát tai tôi, gian:

“Em không thấy giống như chúng ta đang vụng trộm sao?”

“Không hề.”

Quay lại bàn ăn, bắt gặp ánh mắt sáng rõ của Giang Tự,

Tôi không khỏi cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử.

3

Thời gian này, người bận rộn nhất không ai khác chính là tôi.

Giải quyết xong người trai này,

Lại phải đi đối phó với người trai khác.

Tôi không ngờ ngày “đại chiến trường” lại đến nhanh như .

Giang Tự chằm chằm vào bàn tay đang đan vào tay Cố Cảnh Xuyên của tôi.

“Du Ninh, ta là ai?”

“Tôi…”

Cố Cảnh Xuyên vòng tay qua vai tôi, ánh mắt đầy thách thức:

“Tôi là trai khác của ấy, người ấy quen trước khi gặp cậu.”

Tôi không ngờ một người luôn ôn hòa như Giang Tự lại ra tay.

Hai người bắt đầu lao vào đánh nhau.

Tôi mất hết cả mặt mũi, chỉ biết ôm đầu lén chuồn.

Tối hôm đó về nhà.

Cả hai người đều nhắn tin cho tôi.

Cùng một câu hỏi: “Em chọn ai?”

“Đã lâu không gặp, Du Ninh.”

“Thực ra tôi thích cả hai người, không nỡ bỏ ai.”

“Nếu , chỉ đành không chọn ai cả.”

Đúng dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, tôi trốn trong ký túc xá vài ngày.

Nhờ có cùng phòng xinh đẹp và tốt bụng mang cơm đến, tôi không lo bị đói.

Đến ngày cuối cùng trước khi đi học lại, tôi quyết định ra ngoài đi dạo.

Nếu không, tôi thật sự sắp mốc meo rồi.

Ngồi lướt điện thoại trong ký túc quá lâu, ra ngoài cái gì cũng thấy nhòe.

Tôi mơ hồ thấy bóng dáng của Giang Tự và Cố Cảnh Xuyên.

Dụi mắt thật mạnh.

Lúc mở mắt ra, người đã bị kéo đến sau núi trường học.

Tôi ôm đầu, cuống cuồng : “Đừng hỏi, tôi không chọn ai cả.”

Cả hai đồng thời gỡ tay tôi ra, đồng thanh :

“Không cần chọn, em có thể có cả hai trai.”

Khóe miệng tôi không kìm cong lên.

“Vậy thì còn gì bằng.”

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...