Chim Hoàng Yến Của [...] – Chương 4

13

Anh đã lừa tôi.

Tôi lập tức nắm lấy vấn đề chính, phân tích cụ thể:

“Anh không có ‘ánh trăng sáng’, Đường Tâm là gì?

“Anh giả vờ theo đuổi em, bị em chuốc say. Thực ra, đó là để mẹ yên lòng, để bà không phiền Đường Tâm nữa, đúng không?”

Anh lừa tôi, lừa cả mẹ , khiến bà tin rằng chúng tôi nhau, không còn tìm Đường Tâm nữa. Nhưng trước đám cưới, không thể giả vờ thêm nữa. Anh thẳng rằng đây chỉ là một trò chơi và một thỏa thuận.

Càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Càng nghĩ càng tức.

Tôi ấm ức, mắt cay xè:

“Đưa thỏa thuận tiền hôn nhân ra đây! Tôi sẽ bán sạch mọi thứ để hủy hợp đồng. Tôi sẽ dọn đi ngay để nhường chỗ cho ‘ánh trăng sáng’ của . Chúc và người đẹp sống với nhau trọn đời như cẩu.”

Cầm Dịch Lâu bế tôi lên giường, ôm tôi từ phía trước. Giọng vì buồn ngủ mà trầm thấp, dịu dàng:

“Diễm Diễm, tại sao em nghĩ mình là thế thân?”

Tôi cứng rắn:

“Bởi vì em giống Đường Tâm ba phần.”

Anh bật khẽ, kiên nhẫn hỏi:

“Ba phần đó giống ở đâu?”

Tôi ngẫm nghĩ, dần mất tự tin:

“Cả hai đều có hai mắt, một mũi, một miệng. Với lại, nhân trung của em và ấy khá giống nhau.”

Cầm Dịch Lâu bỗng tỏ ra hứng thú, mỉm :

“Thì ra lại có sở thích đặc biệt với nhân trung sao?”

Nhận ra mình lạc đề, tôi kéo câu chuyện về đúng hướng:

“Cầm Dịch Lâu, thỏa thuận tiền hôn nhân.”

Anh ngồi dậy, đi lấy thứ gì đó. Tôi quay mặt đi, nước mắt rơi không ngừng.

“Đừng khóc, Diễm Diễm.”

Tôi theo bản năng quay đầu lại, thấy đưa cho tôi một chiếc khăn ấm, lau sạch giọt nước mắt sắp rơi.

“Không có thỏa thuận tiền hôn nhân nào cả. Anh cũng không thể bịa ra một cái. Nhưng nghĩ em sẽ muốn xem cái này.”

Anh đưa tôi tờ giấy trong tay.

Đó là một bản di chúc.

Bên trong liệt kê đủ mọi tài sản từ nhà cửa đến tiền bạc. Người thừa kế duy nhất ghi tên là tôi.

“Anh không muốn chỉ đưa cho em những lời hứa rẻ tiền.

Lời thề ai cũng có thể , có người thậm chí còn coi lời thề như cơm ăn.”

Cầm Dịch Lâu dịu dàng đầy kiên định: “Nhưng chỉ có mới đưa em vào di chúc trước cả khi chúng ta kết hôn.”

14

Những mảnh ký ức trong tôi ngày càng nhiều, cũng trở nên lộn xộn và khó phân biệt đúng sai.

Cầm Dịch Lâu luôn thể hiện rằng ngoài tôi ra, sẽ không chọn ai khác. Nhưng điều đó không khớp với kịch bản chút nào.

Tôi nghi ngờ rằng đang giữ một bí mật lớn.

Quả nhiên, tôi bắt gặp cảnh đang chuyện với vẻ mặt đầy lo lắng cùng bố mẹ Đường Tâm.

Để tránh mặt tôi, thậm chí còn bịa lý do để ra ngoài gặp họ.

Cầm Dịch Lâu đúng là sinh ra để đặc vụ. Anh biến tôi thành đối tượng trong một trò chơi không hồi kết.

Chuyện đến nước này, có lẽ Đường Tâm đã ra bộ mặt thật của một gã tồi, đau lòng không chịu nổi, rồi mượn rượu giải sầu. Bố mẹ ấy khuyên nhủ không , nên chỉ còn cách tìm đến Cầm Dịch Lâu để cầu cứu.

Tôi ngồi bên cửa sổ, cảm thấy trống rỗng, đơn và lạnh lẽo. Trong đầu tự nhủ, hai chân con ếch còn khó tìm, chẳng lẽ hai chân đàn ông cũng khó tìm sao?

Nhưng đoán xem? Cầm Dịch Lâu lại quay về.

“Nhìn gì thế?”

Tôi lơ đãng đáp: “Nhìn ngôi sao mới đang lên trong giới điện ảnh.”

Anh gõ nhẹ vào trán tôi: “Vẫn chỉ nhớ đến ông bố nghiện rượu, bà mẹ bỏ rơi, chồng giả và gia đình tan vỡ à?”

Tôi ôm đầu, bộ: “Á! Đau đầu quá.”

Cầm Dịch Lâu gạt tay tôi ra, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa lên vầng trán: “Chẳng đỏ tí nào, đau cái gì?”

Tôi lầm bầm: “Thế mà còn xoa…”

Cầm Dịch Lâu bình thản đáp, không chút ngạc nhiên: “Sợ em bị thương bên trong.”

“…”

“Đang mắng à?”

“… Không có.”

Anh gật đầu xác nhận: “Lại đang mắng nữa.”

Tôi cuối cùng cũng hiểu tác dụng của cặp kính ít độ của Cầm Dịch Lâu là gì.

Nó chính là đạo cụ giúp ngụy trang mình thành người lịch sự, nho nhã.

“Giờ thì mắng còn tệ hơn nữa rồi.”

“… Biến đi, bị sao thế?”

Ngày mai, Cầm Dịch Lâu muốn đưa tôi đi dự một buổi tiệc rượu, mà Đường Tâm chắc chắn cũng sẽ có mặt.

Mấy người của sẽ cố tôi xấu mặt, rằng tôi chỉ là một món đồ thay thế, không có tư cách ở bên cạnh Cầm Dịch Lâu. Họ sẽ nâng Đường Tâm lên như trung tâm của cả thế giới.

Tôi lôi giấy chứng nhận kết hôn ra, lật đi lật lại để kiểm tra xem có thật không.

Là thật mà!

Nhưng tại sao trong những câu chuyện khác, có lại trơ trẽn kẻ thứ ba đến ?

Nếu vợ cả quyết không ly hôn thì sao?

Cầm Dịch Lâu vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, cố hiểu sai ý tôi: “Em thích màu đỏ đến sao?”

15

“Chúng ta đúng là tâm ý tương thông. Váy dạ hội tối mai của em cũng là màu đỏ.”

Cầm Dịch Lâu có sở thích kỳ lạ là chọn trang phục cho tôi, thích nhất là từng bước mặc lên cho tôi, rồi chính tay cởi ra.

Tôi buột miệng: “Hay để em đổi thành váy màu xanh lá nhé.”

Lồng ngực rung lên sát lưng tôi. Anh bật đầy ý vị, tiếng trầm thấp kéo dài một lúc lâu.

“Vẫn còn sớm, đủ thời gian để chúng ta chơi một trò chơi.”

Anh lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ y tá, giọng mang theo sự mập mờ: “Bộ này nhớ không nhầm… váy ngắn để lộ ra bên trong. Hay chúng ta thử nó?”

Tôi gượng, bước lùi từng chút, cố gắng tránh khỏi “ma trảo” của .

“Anh cũng chơi Miracle Nikki (trò chơi thời trang à)?”

Cầm Dịch Lâu tháo kính, ném qua một bên, giọng nguy hiểm pha lẫn ý . Bước chân chậm rãi vững vàng.

“Nhầm rồi. Anh chơi Miracle Diễm Diễm.”

Cuối cùng, tôi vẫn mặc chiếc váy đỏ dự tiệc.

Là tôi tự nguyện.

Rất tự nguyện.

Cầm Dịch Lâu gần như đỡ tôi suốt đường vào, may mà còn đủ tinh tế để không bắt tôi đi đôi giày cao gót mảnh như kế hoạch ban đầu. Nếu không, tôi chắc chắn sẽ phải trình diễn cảnh đi xiêu vẹo ngay trước mặt mọi người.

Mấy người thân của tiến lại chào hỏi: “Chị dâu, Lâu.”

Kỷ Miễn cũng cầm ly rượu bước tới, không thèm để ý đến Cầm Dịch Lâu, thay vào đó nở nụ với tôi và ngoan ngoãn gọi: “Chị Diễm.”

Tôi quay sang Cầm Dịch Lâu, cũng tôi, hỏi: “Còn nhớ cậu ta không?”

Kỷ Miễn tự giới thiệu: “Chị Diễm, em là cậu em trai thanh mai trúc mã của chị mà!”

Nhà cậu ta ở biệt thự, còn nhà tôi thì ở khu ổ chuột.

Một kiểu thanh mai trúc mã ở hai bên bờ sông đối diện nhau sao?

Tôi chỉ biết gượng : “Ừ, ừ, ừ.”

Đợi chút, để tôi cập nhật lại hệ thống.

— Cập nhật thất bại.

Cầm Dịch Lâu lập tức phản bác: “Em trai thì em trai, thêm tiền tố gì.”

Ánh mắt tôi tìm kiếm xung quanh, dõi theo đám đông: “Đường Tâm đâu?”

“Tìm tôi sao?”

Quay đầu lại, Đường Tâm mặc một bộ đồ sang trọng, bước từng bước tao nhã tiến về phía tôi.

16

Đường Tâm thân mật khoác tay tôi: “Diễm Diễm~”

Tôi theo phản xạ đẩy ấy ra: “Không thân đâu.”

“Thích người ta thì gọi là ’em ’, không thích nữa thì đá sang một bên,” Đường Tâm bắt đầu buông lời đầy ẩn ý.

Khoan đã, tôi quen lắm sao?

Tôi hiểu rồi.

Hôm nay Cầm Dịch Lâu đưa tôi đến đây là để tôi tự nhận ra sự chênh lệch giữa mình và họ, để tôi hiểu mình nên biết vị trí mà tự rút lui.

Tôi cứ nghĩ hôm nay sẽ là một trận chiến đầy drama, lại chẳng có gì xảy ra. Mọi thứ yên bình một cách lạ lùng.

Có gì đó không đúng.

Kể từ khi xuất viện, rõ ràng tôi đã mập lên.

Không phải chứ? Chẳng lẽ tôi đã trúng số độc đắc?

“Diễm Diễm, thất thần là có chuyện gì à?” Cầm Dịch Lâu nhạy bén hỏi, ánh mắt sắc bén quá mức cần thiết.

Tôi cảm thấy buồn nôn, cố gắng kìm nén cơn khó chịu: “Em chỉ đang nghĩ tối nay ăn gì thôi.”

Tay tôi vô thức đặt lên bụng.

Bước tiếp theo sẽ là mang thai rồi bỏ trốn, đúng như trong tiểu thuyết.

Chờ vài năm, Cầm Dịch Lâu chắc chắn sẽ quay đầu.

Anh mặc áo khoác vào, lại định sửa soạn cho tôi: “Chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

Tôi siết chặt tay: “Anh Cầm…”

Điện thoại reo lên, bấm loa ngoài.

Công ty có việc gấp, cần xử lý.

“Anh sẽ quay lại đón em đi ăn tối sau.”

Anh rời đi.

Cầm Dịch Lâu vốn lúc nào cũng giám sát tôi quá chặt, đây có lẽ là cơ hội duy nhất.

Tôi chẳng chuẩn bị hành lý gì, chỉ cầm theo điện thoại và thẻ ngân hàng, định bỏ đi ngay.

Cô giúp việc hỏi tôi đi đâu, tôi bịa đại: “Anh Cầm bảo em qua công ty.”

Vừa mở cửa ra, tôi đã chạm mặt Cầm Dịch Lâu với nụ như có như không. Tim tôi như ngừng đập.

“Biết ngay em sẽ trò này mà, vợ .”

Ánh mắt dừng lại trên bụng tôi: “Chúng ta vẫn chưa tận hưởng đủ thế giới của hai người, sẽ không có con đâu.”

Tôi chỉ bị đau dạ dày thôi mà.

Cô giúp việc đã nấu cháo dinh dưỡng, Cầm Dịch Lâu đích thân mang đến, còn đút tôi ăn, giọng bình thản: “Diễm Diễm.

“Tình cảm của đến muộn hơn em, em không thể dùng điều đó lý do để sẵn sàng rời khỏi bất cứ lúc nào. Như là không công bằng với .”

Anh từ tốn khuấy bát cháo:

“Đã từng mà muốn rút lại cảm, trên đời này có chuyện dễ dàng sao?”

Anh đút tôi ăn hơn nửa bát.

“Bởi vì giấc mơ thầm thành hiện thực, nó quá hoàn hảo nên em mới cảm thấy không yên tâm, đúng không?”

Anh tháo cà vạt, vòng nó quanh cổ tay tôi và thắt chặt.

Khi cặp kính tháo ra, sự lạnh lùng trong ánh mắt bị thay thế bởi bản năng chiếm hữu sâu sắc.

“Anh có thể phối hợp cùng em diễn kịch, lộ trình sẽ do quyết định.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...