Chim Hoàng Yến Của [...] – Chương 4

Cuộc thứ hai, chất vấn tôi đang ở đâu, có phải lại đang chơi trò lạt mềm buộc chặt gì đó không.

Cuộc thứ ba, là hỏi tôi khi nào đi khám thai, ta sẽ đi cùng tôi.

Giọng điệu từ tức giận chuyển sang dịu đi, tuyệt nhiên không hề nhắc đến chuyện ly hôn.

Và bây giờ, tôi lại nhận cuộc điện thoại thứ tư từ ta.

"Trình Hoan, chiếc áo sơ mi em tặng năm ngoái đâu rồi? Sao tìm mãi không thấy."

Tôi hít một hơi thật sâu: "Tần Trì, nghe cho kỹ đây."

"Từ hôm nay trở đi, áo sơ mi của ở đâu, cà vạt ở đâu, người ở đâu, trái tim ở đâu, tất cả những điều đó đều không liên quan gì đến tôi."

"Tôi chưa chặn số điện thoại của , chỉ vì còn chuyện ly hôn cần giải quyết."

Đầu dây bên kia dừng lại một chút, giọng mang theo vài phần bực bội.

"Trình Hoan, đã nhiều ngày như rồi, em còn chưa sự đủ sao?"

"Em không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa."

"Sự ràng buộc giữa chúng ta sâu đậm đến mức nào em không biết sao? Gia tộc, cổ phiếu, , còn có con nữa, những thứ này em nỡ cắt bỏ cái nào?!"

"Em mình mẩy cũng phải có giới hạn, đừng có quá đáng!"

Nghe những lời lẽ gay gắt này của ta, tôi không khỏi cảm thấy nực .

Sau sự nực , là nỗi buồn sâu sắc nặng nề.

Hóa ra, ta chưa bao giờ nghi ngờ của tôi, mà là quá chắc chắn về của tôi.

Cho nên trước giờ, mới có thể không hề sợ hãi mà càn như .

Im lặng hồi lâu, tôi nhàn nhạt chế giễu: "Tần Trì, đừng dạy bảo tôi, hãy dạy bảo chính mình đi."

"Anh biết không? Cứ bám riết không buông như , chỉ khiến biến thành một trò mà thôi."

Nói xong, tôi liền cúp máy.

10

Kết thúc chuyến du lịch trở về, tôi không ngừng nghỉ mà lập tức hẹn luật sư.

Trong lúc ngồi ở nhà hàng đợi đối phương, Lâm Tinh Tình đột nhiên xuất hiện.

Cô ta ném chiếc túi hàng hiệu lên bàn, giọng điệu kiêu ngạo mang theo sự chế giễu: "Cô Trình, cuối cùng cũng không trốn nữa à?"

"Mời , mau chóng ký đơn ly hôn, đừng có bám riết lấy A Trì nữa!"

Tôi ta chăm , tựa mà không phải . Mặc dù tôi không còn quan tâm đến tin tức của ta nữa.

Nhưng vẫn nghe , tuần trước, khi Tần Trì bận rộn trấn an hội đồng quản trị, ta với tư cách là trợ lý đứng một bên, đã tay chân luống cuống, còn ra không ít rắc rối.

Tần Trì mất kiên nhẫn, đã bảo ta về nhà nghỉ ngơi trước rồi. Chắc là, ta vẫn chưa đến dỗ dành ta, hoặc là ta mãi không nghe thấy tiến triển gì về chuyện ly hôn. Cho nên có chút hoảng sợ.

Tôi nhẹ giọng : "Cô Lâm, tôi không trốn, cũng không có bận rộn bám riết A Trì của ..."

"Bởi vì, tôi đang bận chỉnh đấy."

Cô ta sững sờ, vẻ mặt lập tức trở nên đề phòng: "Cô có ý gì? Cô đã gì?!"

"Làm không ít đâu, muốn đến chuyện nào?"

Thấy đáy mắt ta hiện lên sự kinh ngạc, tôi không nhanh không chậm giải thích.

"Mười phút trước, tôi đã công khai tài khoản phụ trên mạng xã hội của ."

"Bây giờ, chắc là những tâm tư nhỏ nhen của thân của , đã bị cả mạng bóc sạch rồi."

"À đúng rồi, nghe chuyện lần trước, nhà họ Từ đã rất bất mãn với ta rồi phải không?"

Lâm Tinh Tình chết lặng, vừa giận vừa gấp: "Cô điên rồi! Tôi sẽ kiện tội xâm phạm quyền riêng tư!"

"Vậy thì tốt quá."

Tôi không nhanh không chậm : "Tôi cũng đang chuẩn bị khởi kiện, cầu hoàn trả lại tất cả các khoản thu lợi bất chính đấy."

"Bao gồm cả chiếc vòng tay rất đắt tiền, hai mươi vạn trên cổ tay nữa."

"Ha, dám?!" Lâm Tinh Tình mặt trắng bệch, cố gắng giữ vững lồng ngực đang phập phồng, giọng run rẩy: "A Trì sẽ không để đâu!"

"Ừm, tiện thể đã nhắc tới ấy.”

"Nhân tiện hỏi một tiếng, chuyện mang thai giả, có cần tôi tốt bụng chuyển lời giúp không."

Cô ta đập bàn đứng dậy, toàn thân run rẩy, ánh mắt kinh hoàng tôi chằm chằm, vừa hận vừa sợ.

Tôi nhạt, liếc về phía sau lưng ta, thủ thỉ : "Hay là, tự mình với ấy đi?"

11

Lâm Tinh Tình cứng đờ người. Đến khi quay đầu lại, đã lập tức đổi sang bộ mặt như hoa lê đẫm mưa, lao vào lòng Tần Trì.

"Anh, ta em!"

Giây tiếp theo, ta đã bị ta một tát ngã sõng soài trên đất.

Tần Trì sắc mặt âm trầm, đôi mắt hung ác.

"Lâm Tinh Tình, là tôi."

"Cả đời này của tôi, ghét nhất chính là sự tính toán chết tiệt của người khác!"

"Anh, không phải như nghĩ đâu..."

Cô ta ôm má, khóc lóc gào thét muốn giải thích.

Nhưng lại bị vẻ chán ghét tràn ra giữa hai hàng lông mày của ta dọa sợ.

Tôi không còn hứng thú nghe tiếp, đứng dậy rời đi.

Tần Trì lại bước nhanh theo sau, đến kéo tay tôi: "Em còn muốn đi đâu nữa?"

"Về nhà với ."

Tôi lạnh lùng gạt tay ta ra: "Không về."

Anh ta lại vẫn cố chấp: "Lời lúc tức giận rồi thì thôi, về với !"

Giây tiếp theo, một bóng người cao lớn, thẳng tắp đã chắn giữa chúng tôi, che chở tôi ở sau lưng. Tần Trì sững sờ, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

"Là ? Người đàn ông trong ảnh?!"

Người đàn ông đưa tay ra, giọng điệu nhàn nhạt lịch sự, dáng vẻ lại ung dung mạnh mẽ, không hề nhượng bộ.

"Chào Tần tổng."

"Tôi tên Trần Duật Trực."

"Là luật sư đại diện của Trình, kiêm người theo đuổi."

Trong khoảnh khắc, Tần Trì ánh mắt lóe lên, sắc mặt căng thẳng.

12

Vừa mới thoát khỏi sự đeo bám của Tần Trì, ngồi lên xe của luật sư Trần.

Năm phút sau, đã bị ta, người vẫn chưa chịu từ bỏ, điên cuồng chặn xe lại!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...