Đêm khuya, cô vòng tay lên cổ của Cố Cảnh Yến, nỉ non cầu xin tha thứ.Ánh mắt người đàn ông đen nhánh, sâu thẳm, sau một hồi lâu cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.Nhưng anh vẫn còn bất mãn, cắn vào khóe môi cô như một hình phạt, trầm giọng nói:”Vậy ngày mai trả lại hết những gì em nợ anh.”Cô mơ màng nhắm mắt lại, làm nũng chui vào lòng anh, không trả lời.Anh không biết rằng, sẽ không còn ngày mai nữa.Vì cô phải đi rồi.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?