14.
Ta ngẩn người ra, sờ tay lên bụng mình.
Tạ Lãnh vô cùng vui mừng, có lẽ muốn khiến ta vui vẻ, hắn như một đứa trẻ, khẽ khoe khoang bên tai ta: “Trẫm quả thực rất nha.”
Hắn ra lệnh, muốn phong ta quý phi.
“Chờ đứa bé ra đời, dù là thái tử hay công chúa, nàng đều là hoàng hậu duy nhất của trẫm.”
Ta lắc đầu, với Tạ Lãnh rằng hiện tại chưa phải lúc thích hợp.
“Lục Nguy ba ngày sau không phải sẽ đại hôn với công chúa Cẩm Ngọc sao? Ta muốn viết một phong thư cho hắn, lấy giấy bút đến đây.”
Tạ Lãnh không vui: “Nàng còn nhớ đến tên nam nhân đó? Đã có con rồi, sao không chịu vì trẫm mà thu liễm tâm tư?”
Giọng điệu của hắn, còn giống một tiểu thϊếp không danh phận hơn cả ta.
Ta vừa cầm bút, vừa dỗ dành con sư tử hung hăng Tạ Lãnh.
“Nghe đại hôn của hoàng tỷ lần này hao tổn tiền của, chuẩn bị ba tháng, ta cũng muốn tặng nàng ấy một món quà tân hôn.”
Ta viết một phong thư cho Lục Nguy, kể lại cảm giữa ta và hắn.
Vài trăm chữ lưu loát tiêu sái, Tạ Lãnh đến nghiến răng nghiến lợi, như sắp bị dìm trong dấm chua.
Giao thư cho chim bồ câu, ta lại quay về bàn, lấy một tờ giấy lớn, bắt đầu vẽ.
“Nàng đang vẽ gì?” Tạ Lãnh tiến đến hỏi.
“Bản đồ phòng thủ biên giới Tề Quốc, chẳng phải bệ hạ luôn mong muốn sao?”
Tạ Lãnh bất ngờ ấn giữ bút trong tay ta:
“Hôm đó muốn nàng ra bản đồ phòng thủ chỉ là muốn xem lòng thành của nàng, giờ đây chúng ta đã có con, ta tự nhiên sẽ không nghi ngờ nàng.
“Chiêu Ninh, ta không muốn nàng mang tội danh phản quốc.”
Ta nhàn nhạt với hắn:
“Hoàng đế là hôn quân, công chúa vì một đám cưới mà bóc lột máu thịt của người dân, đại tướng quân là kẻ bạc vong ơn.
“Một quốc gia như , sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.
“Tạ Lãnh, thiết kỵ binh của chàng rốt cuộc sớm hay muộn, cũng sẽ chinh Tề Quốc, thay vì đổ máu ngàn dặm, giẫm lên hàng triệu vong linh, dùng bản đồ thủ thành và đột biên giới Tề Quốc mà không đổ máu chẳng phải tốt hơn sao.
“Ta chỉ cần chàng hứa một chuyện, đối xử tốt với bách tính và binh lính đầu hàng.”
Tạ Lãnh trầm giọng hứa hẹn: “Ta tuyệt đối không tổn thương con dân của nàng.”
Ta cầm lấy mật báo nhuộm máu ném vào lửa, ngọn lửa bùng lên, lạnh:
“Hiện giờ phụ hoàng đã khẳng định ta hàng giặc phản quốc, ta sẽ cho hắn biết – cái gì gọi là có cầu tất ứng!”
15.
Chớp mắt, đã đến ngày đại hôn mà công chúa Cẩm Ngọc mong ngóng từng ngày.
Nàng khoác lên mình bộ xiêm y đỏ rực, đầu đội phượng quan, chờ đợi Lục Nguy đến rước dâu trong phủ công chúa.
Đến giờ lành, Lục Nguy tiến vào phủ công chúa để đón Cẩm Ngọc.
Nhưng Cẩm Ngọc lại ung dung ngồi trước bàn trang điểm: “Để phò mã chờ thêm bên ngoài một chút, cho mọi người biết rằng phò mã cưới ta là do hắn trèo cao, không phải vì danh tiết của ta bị tổn nên chỉ có thể cầu xin hắn đến cưới!”
Các nha hoàn và ma ma bên cạnh không dám nhiều, chỉ mỉm giải thích: “Công chúa đang giận dỗi, mong phò mã vào trong dỗ dành, công chúa mới chịu ra ngoài!”
Lục Nguy quen sống trong quân doanh, trong lòng rất bực bội với những trò trì hoãn lề mề này.
Nhưng vào ngày đại hỷ, hắn vẫn nhẫn nại chuẩn bị vào phòng dỗ dành công chúa.
Ngay lúc này, một con chim đưa thư đáp xuống cánh tay Lục Nguy.
Lục Nguy lập tức bị con chim đưa thư thu hút sự ý: “Là thư của Chiêu Ninh?”
Hắn giữ chặt con chim đưa thư, lấy phong thư trên đó xuống, mở ra thì phát hiện phong thư này dày tới ba trang.
Chỉ thấy nét chữ của Chiêu Ninh rõ ràng và ngay ngắn, gọi hắn là “Lục lang, gặp thư như gặp người”.
Bức thư kể lại chi tiết mười năm qua, từng khoảnh khắc của Lục Nguy và Chiêu Ninh ở biên giới.
Lục Nguy bị quân địch bao vây, chính là Chiêu Ninh bất chấp sinh tử dẫn binh xông vào giúp hắn đột vây.
Đêm tuyết lớn bị vây hãm trong sơn cốc, chính là Chiêu Ninh cùng hắn nương tựa vào nhau sưởi ấm.
Lục Nguy từ một tiểu tướng vô danh một đường trờ thành đại tướng quân trấn quốc, trong đó từng chút công lao, đều là Chiêu Ninh ở phía sau thành toàn cho hắn.
Trang thứ hai của bức thư viết về việc Chiêu Ninh ở Khải quốc ăn không no, mặc không ấm, chịu nhiều nhục nhã.
Trang cuối cùng, thậm chí còn dính vài giọt máu loang lổ:
[Lục lang, ngày đó vì cứu hoàng tỷ, ngươi bỏ mặc ta sa vào tay địch, chỉ để lại cho ta một lời hứa.
Vì lời thề hẹn này, ta ngày đêm trông ngóng người đến cứu, lại nhận tin tức người sắp đại hôn với hoàng tỷ.
Ta liều mạng chạy trốn về Tề Quốc, lại phát hiện ra bản thân đã bị phụ hoàng gán tội gian tế thông địch bán nước.
Ta không dám tiết lộ thân phận, một đường chạy trốn, trải qua muôn vàn gian khổ đến dưới chân cổng thành, lại bị sơn phỉ bắt vào Dạ Sơn.
Khải Quốc xa xôi, ngươi không muốn đến cứu, dưới chân đế đô, Lục lang còn muốn trơ mắt ta chết mà không cứu sao?]
Dạ Sơn nằm ngay ở ngoại thành.
Mỗi chữ trong bức thư này như đao đâm vào tim Lục Nguy, khiến hắn không cách nào suy nghĩ thông suốt.
“Dạ Sơn…” Lục Nguy về hướng Dạ Sơn, lệ dâng khóe mắt, “Chiêu Ninh vì ta liều mình trốn từ Khải Quốc trở về, hiện tại đang ở Dạ Sơn chờ ta đến cứu!”
Ma ma bên cạnh vẫn đang hò reo: “Phò mã gia, mau dỗ dành công chúa, để nàng ra khỏi cửa khuê phòng!”
Lục Nguy cầm chặt bức thư cầu cứu, thoáng qua khuê phòng của công chúa, chỉ do dự trong chốc lát, liền không ngoảnh đầu lại mà lao ra khỏi phủ công chúa!,
16.
Hành này khiến mọi người kinh hô.
Cẩm Ngọc vẫn ở trong khuê phòng không chịu xuất giá, bỗng nghe tiếng kinh hô lớn bên ngoài, còn tưởng Lục Nguy đến gõ cửa rước mình.
Nàng e ấp ra ngoài cửa: “Phò mã gia, bản công chúa hôm nay muốn chàng ôm mới chịu ra khỏi phủ công chúa!”
Nhưng lại thấy cửa từ bên ngoài mở ra, người đi vào lại là ma ma và nha hoàn.
Cẩm Ngọc sắc mặt biến đổi: “Sao lại là các ngươi? Phò mã gia đâu?!”
Ma ma khó xử đáp lời: “Khởi bẩm công chúa, phò mã gia nhận một bức thư từ chim bồ câu đưa… đã chạy rồi.”
“Bức thư gì?!”
“Nô tì không rõ, chỉ nhặt một cánh hoa mẫu đơn trên mặt đất.”
Cẩm Ngọc từ lâu đã biết Chiêu Ninh sẽ dùng chim đưa thư cho Lục Nguy.
Những bức thư Chiêu Ninh truyền đến thường kẹp một cánh hoa mẫu đơn, đây là mật hiệu ngầm hiểu giữa nàng và Lục Nguy, nhắc nhở nhau rằng bức thư này cần xem xét trước.
Khi chim đưa thư đánh rơi một cánh hoa mẫu đơn, nội dung trong thư đã không còn quan trọng.
Cẩm Ngọc phẫn nộ, giật lấy cánh hoa, ném xuống đất dẫm nát, gầm thét:
“Lục Nguy, ngươi thế mà vì một bức thư của Chiêu Ninh chạy khỏi hôn lễ, ngươi quan tâm đến nàng ta như ! Vì nàng ta, ngươi khiến ta hôm nay mất hết mặt mũi!!”
Nàng xé toạc mũ phượng trên đầu, trước mặt quan khách trong sân, ném vỡ tan mũ phượng!
17.
Sau khi Lục Nguy bỏ trốn khỏi hôn lễ, hắn phi ngựa đến doanh trại quân đội ngoại ô kinh thành, điều ba nghìn binh mã tiến thẳng đến Dạ Sơn.
“Bao vây toàn bộ ngọn núi, nếu có kẻ nào dám ra ngoài, !”
Lục Nguy hạ quân lệnh, ba ngàn binh sĩ tay cầm trường thương, hướng về mọi ngả đường của Dạ Sơn.
Chẳng mấy chốc, binh lính đã áp giải một tên nam nhân toàn thân gấm vóc, đeo mặt nạ dữ tợn, cùng vài tên tùy tùng kêu gào the thé.
“To gan! Tự phụ! Các ngươi dám áp giải bản…”
“Chiêu Ninh ở đâu?!”
Tên nam nhân đeo mặt nạ còn chưa dứt lời, Lục Nguy xông lên, một cước đá vào mặt hắn.
Một cước này, không chỉ khiến gã nam nhân ngã xuống đất mà còn vỡ chiếc mặt nạ.
Mặt nạ vỡ ra, lộ ra ngũ quan hoàn chỉnh của “thổ phỉ”, mọi người thấy, đều hít một hơi thật sâu: “Việt Vương Điện hạ?!”
Một ngày trước.
Việt Vương trong hoàng cung bắt một con bồ câu đưa thư, trên chân chim bồ câu buộc một bức họa và một phong thư ngắn.
Họa đồ vẽ một con ngựa sắc màu rực rỡ, thư viết: 【Dạ Sơn có một con ngựa biết biến sắc, điện hạ hãy bí mật đến Dạ Sơn, ta dẫn điện hạ đi xem.】
Mấy năm ta sống trong cung, thường xuyên bị hạ độc, suýt chết đuối nhiều lần, những chuyện này đều ngụy trang thành tai nạn tự nhiên.
Phụ hoàng chưa bao giờ chủ trì công đạo cho ta, để sống sót, ta chỉ có thể lấy lòng tên ngốc Việt Vương này.
Hắn tuy ngốc, lại mẫu phi hắn dạy dỗ một chút thói hợm hĩnh, chưa bao giờ thực sự để ta vào trong mắt.
Nhưng hắn là “bùa hộ mệnh” dễ điều khiển nhất trong cung, lúc đó ta đã học cách nuôi chim bồ câu đưa thư.
Truyền thư bằng chim bồ câu đối với Việt Vương không thông minh là một điều rất mới lạ, hắn cũng tin tưởng tuyệt đối vào những lời trên thư.
Lúc đầu, ta mô phỏng những con thần thú trong Kinh Sơn Hải để khơi gợi sự tò mò của hắn, sau đó, ta dùng những lời đơn giản để điều khiển hành vi của hắn.
Khi ta buộc phải xuất hiện bên Hồ Ngự Uyển, ta sẽ dùng chim bồ câu báo cho Việt Vương trước một ngày: 【Ngày mai bên Hồ Ngự Uyển sẽ có người biểu diễn nhảy ếch】
Lần đó, ta bị một tiểu thái giám lai lịch bất minh đẩy xuống hồ nước, suýt chết đuối, Việt Vương đến xem “ếch nhảy” đã vô cứu mạng ta.
Lần khác, mẫu phi của Cẩm Ngọc mời ta dự yến, ta viết thư báo cho Việt Vương trước một ngày: 【Ngày mai trong điểm tâm ngọt của các công chúa sẽ có viên dạ minh châu phát ra ánh sáng bảy màu.】
Vì , vào ngày yến tiệc, Việt Vương đã cướp lấy tất cả điểm tâm trên đĩa của ta và nhét vào miệng.
Hoàng hậu kinh hoàng thất sắc, vội vàng ngăn cản, Việt Vương vẫn bị trúng độc nhẹ.
Làm đến hoàng tử sủng ái nhất, phụ hoàng mới trừng Hoàng hậu một chút, và quyết định ném ta vào doanh trại tự sinh tự diệt, đừng để ta liên lụy đến bảo bối Việt Vương của ông ta.
Kẻ kém thông minh là dễ lợi dụng nhất, mười năm trôi qua, ta vẫn dùng chiêu bài cũ để lừa Việt Vương đến Dạ Sơn, và còn khiến hắn giữ bí mật.
Ngày hôm đó, cả hoàng thành đều ý đến đại hôn của công chúa, không ai quan tâm đến việc Việt Vương vi phục xuất tuần đến Dạ Sơn chơi.
Chẳng mấy chốc, Tạ Lãnh đã báo cho ta: “Lục Nguy đã bị tước binh quyền và hạ ngục.”
“Tước binh quyền chỉ là chuyện nhỏ.”
Ta thổi chén thuốc an thai, sắc mặt bình thản:
“Dưới chân đế đô, dám tự ý điều ba nghìn binh mã, còn bao vây hoàng tử vi hành. Bây giờ, dù Lục Nguy có gì đi nữa, phụ hoàng cũng sẽ tin rằng hắn muốn tạo phản.
“Lục Nguy công cao lấn chủ, phụ hoàng vốn đã kiêng dè hắn. Hôm nay, chỉ là đưa cho phụ hoàng một cái cớ để trừ khử quyền thần.
“Đến bước này, cửu tộc của Lục Nguy đã bị đẩy lên đoạn đầu đài. Nhưng trước khi lưỡi đao rơi xuống, vẫn còn cách để giải cục diện.”
Tạ Lãnh như một vị lão sư biết trước đáp án, vẫn kiên nhẫn chờ học trò trả lời: “Ai có thể cứu hắn?”
“Tự nhiên là vị hoàng tỷ tốt của ta rồi.
“Nhưng đáng tiếc, từ khi Lục Nguy hủy hôn, sự trong sạch và danh tiết của Cẩm Ngọc cũng bị hủy theo.
“Dân gian đều đồn đại, là công chúa ở doanh trại địch mất đi sự trong sạch, mới bị Lục tướng quân bỏ rơi vào ngày đại hôn.
“Vị hoàng tỷ của ta, có thù tất báo , trước đây nàng Lục Nguy bao nhiêu, thì bây giờ nàng muốn Lục Nguy chết bấy nhiêu.
Mắt ta càng lạnh, khóe miệng cong lên: “Bất kể là Lục Nguy hay Cẩm Ngọc, phụ hoàng hay Việt Vương, không ai trong số họ coi trọng mạng sống của ta.”
“Nhưng chỉ cần một lá thư của ta, có thể khiến đám người bội nghĩa này cắn xé lẫn nhau.”
Bạn thấy sao?