05.
Tạ Lãnh sau khi cho ta dùng Nhuyễn Cân Tán, hoàn toàn không hề phòng bị ta.
Cho nên nhân lúc hắn không có, ta thử thám dò đi ra khỏi doanh trại, binh lính trong quân đều coi ta như không khí.
Ta chạy đến góc doanh trại, dùng ngón tay huýt sáo ra hiệu.
Ta cùng Lục Nguy nuôi dưỡng vài ngàn con bồ câu đưa tin trong quân doanh, những con bồ câu này phân tán khắp nơi, bay lượn trên bầu trời biên giới hai nước, đều ta huấn luyện, có thể nghe theo mệnh lệnh của ta.
Quả nhiên, tiếng huýt sáo vừa dứt, một con bồ câu đã đậu trên tay ta, có một phong thư buộc ở chân.
Lục Nguy quả nhiên đã truyền tin cho ta.
Ta mở ra xem, vốn tưởng rằng là muốn ta phối hợp trốn thoát, không ngờ lại là:
“Nghe ngươi ở trại địch đối đãi như con tin, không bằng nhân cơ hội nội ứng cho quân ta.
Lần này Cẩm Ngọc gặp nguy hiểm, Hoàng thượng nhất định sẽ trách ta, ta cần lập đại công mới có thể tránh trách .
Chiêu Ninh, dụ địch thâm nhập, từ từ mưu toan, sau khi đại sự đã thành, ta nhất định sẽ cầu Hoàng thượng ban hôn với ngươi.”
Nguyên lai, hắn muốn ta tiếp tục ở lại nơi này, giúp hắn lập công chuộc tội.
Lại chờ thêm ba ngày, ta nghe Lục Nguy sắp rút quân về kinh.
“Nghe là do Cẩm Ngọc công chúa không chịu khổ cực ở biên giới, nằng nặc đòi Lục Nguy hộ tống nàng về kinh.”
Ta ở trong doanh trại của Tạ Lãnh, nghe thấy tướng lĩnh của hắn .
Vậy là về kinh rồi sao? Vậy còn ta thì sao?
Lại qua một tháng, viên tướng đi dò tin tức :
“Nghe chuyện Cẩm Ngọc công chúa bị quân ta bắt giữ đã truyền khắp Tề Quốc, một mình rơi vào tay địch, văn võ bá quan đều đang nghi ngờ sự trong sạch của công chúa.”
Tướng lĩnh đó không hề né tránh ta, :
“Lục Nguy vì muốn bảo vệ danh tiết cho công chúa, đã dùng chiến công cầu hôn Cẩm Ngọc công chúa với Tề Quốc Hoàng đế, hai người sắp sửa thành thân.”
Chiến công? Là những chiến công mà ta ở sau màn quân sư giúp Lục Nguy lập sao?
Hắn từng ngày hắn mang chiến công trở về kinh đô, chính là lúc hắn giúp ta khôi phục thân phận công chúa, cầu hôn ta.
Ta vốn không thích “hoàng tử”.
Ta là công chúa, ta muốn cho mọi người biết, công chúa cũng có thể lập chiến công trong quân doanh.
Nhưng giờ đây thì sao?
Những gì ta hy sinh vì Lục Nguy bao nhiêu năm qua, hóa ra lại trở thành áo cưới cho hoàng tỷ.
Lúc Lục Nguy cầu hôn hoàng tỷ, trong lòng hắn còn nhớ đến việc ta bị hắn bỏ mặc trong doanh trại địch hơn một tháng hay không?
Hắn không nhớ.
Đêm hôm đó, Tạ Lãnh thấy ta tâm tư nặng nề, sai khiến ta:
“Tiểu nô lệ, hầu hạ trẫm thay y phục.”
Ta hồi phục tinh thần, mới phát hiện dưới ánh nến lung linh, thân hình cường tráng, ngũ quan hoàn mỹ cùng với mưu lược chiến công của Tạ Lãnh, hoàn toàn không thua kém, không, hẳn nên là vượt xa vị tướng quân Lục Nguy.
Lục Nguy sắp cưới công chúa rồi, phụ hoàng của ta từ khi ta còn nhỏ đã mặc kệ ta tự sinh tự diệt, sẽ không có ai đến cứu ta.
Ta chỉ có thể tự cứu mình.
Ta ngoan ngoãn đi đến trước mặt Tạ Lãnh, đưa tay ra, không giúp hắn thay y phục, mà đặt lên vạt áo của mình.
Ta trước mặt hắn, cởi bỏ áo ngoài, lại rút trâm cài tóc.
Mái tóc dài đen nhánh như thác nước đổ xuống.
Tiếp theo, ta cởi bỏ bó ngực, vật che giấu thân phận nữ nhi của mình.
“Bệ hạ không thích nam nhân, có thích nữ nhân không?”
Hắn nắm lấy bàn tay đang không an phận của ta, :
“Mọi người đều trẫm là bạo quân, ngươi không sợ trẫm sao?”
“Người bệ hạ đều là những người đáng chết, phụ người, ta sẽ không phụ người, tự nhiên là không cần sợ.”
Đêm hôm đó, ánh nến cũng không rực rỡ bằng ánh sáng trong mắt Tạ Lãnh.
Hắn đè ta lên giường, giày vò không ngừng.
Chiếc giường trong doanh trại rốt cuộc cũng không thể sánh bằng long sàng trong cung, kẽo kẹt suốt đêm.
“Trẫm biết ngươi đã nhận bồ câu đưa tin từ Lục Nguy.” Tạ Lãnh không ngừng tra tấn ta bằng long vật trên người hắn, hắn cắn vào tai ta, “Trên đó viết gì?”
“Trên đó viết… ưm… bảo ta… dụ địch xâm nhập.”
“Ta định ngoan ngoãn nghe lời.”
Ta dùng bàn tay đẫm mồ hôi ôm lấy cổ Tạ Lãnh, nũng nịu gọi: “Bệ hạ, thì vào sâu hơn nữa nào!”
07.
Sáng sớm hôm sau, thuộc hạ thân tín của Tạ Lãnh vội vã mang theo mật báo hàng ngày xông vào doanh trại, vừa vặn thấy bên ngoài bình phong treo vài bộ y phục nam nhân nhăn nhúm.
Mà vị hoàng đế uy nghi cao lớn, nét mặt thỏa mãn, từ sau bình phong bước ra, đích thân nhặt chiếc áo choàng bay lên ghế tối qua.
Mắt của thuộc hạ đảo qua đảo lại giữa hoàng đế và những bộ y phục trên đất hơn chục lần, đột nhiên dậm chân, đau lòng tột độ:
“Ta đã sớm bệ hạ nên tuyển phi rồi! Lên ngôi ba năm, một nữ nhân cũng không đụng đến!
“Bây giờ thực sự đói rồi, cái gì cũng ăn! Tên kia là nam nhân!! Nam nhân đó!!”
Ta đã tỉnh từ lâu, chỉ là eo đau nhức, nghe câu này, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Ồ~ bệ hạ đói ba năm rồi à, chẳng trách đêm qua ngài lại mạnh bạo đến thế…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Lãnh đã che miệng ta.
Lúc lời này, ta dùng giọng vốn có của mình, còn cố ý ra vẻ nũng nịu, giọng nghe vừa ẩm ướt và ngọt ngào.
Tâm phúc của hắn tuy không dám dò xét bên trong bình phong, chỉ cần nghe giọng cũng đoán dung nhan, hắn kinh ngạc sau đó giơ ngón tay cái lên:
“Bệ hạ thật biết hưởng thụ!”
Tạ Lãnh liếc hắn một cái, tiện tay khoác lên người ta một chiếc áo choàng thêu rồng vẽ mây.
Ta cố ý kỹ, đây là long bào thường phục mà hắn mặc hôm qua.
Hắn khẽ trách ta:
“Ngươi cũng là công chúa, sao một chút cũng không biết thẹn thùng?”
Ta đáp:
“Đã đến bước đó rồi, còn thẹn thùng cái gì? Giả vờ thuần khiết gì?”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn, bị ta trêu chọc đến mức muốn nổi giận, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng véo eo ta dưới chăn.
Mắt ta cong lên, tối qua ta đã phát hiện ra, Tạ Lãnh đối với bên ngoài là sát thần bạo chúa, một khi bước vào ranh giới thân mật, hắn lại vô cùng dễ ngượng ngùng, không chịu nổi một chút trêu chọc.
Tối qua khi ý loạn mê, tên gian manh này đã cố gắng lừa ta ra bản đồ phòng thủ biên giới của Tề Quốc.
Ta luôn căng thẳng, mặc hắn tra tấn ra sao, dụ dỗ thế nào, cũng không trực tiếp trả lời, mà chuyển sang những lời lả lơi, phóng túng.
Hắn xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Hắn hỏi ta học những lời kia ở đâu, ta tại trong quân doanh nghe .
Ánh mắt của Tạ Lãnh ta cũng thay đổi: “Giáo dục của hoàng thất Tề Quốc cũng không tệ, ngươi chớ cùng đám lính kia học những lời thô tục.”
Hắn không biết, đây chính là kế sách của ta.
Chỉ cần một mực giả bộ như lỗ mãng, hắn liền không có cách nào thăm dò báo từ ta.
Ta nghĩ tự cứu, ta muốn tiếp tục sống, không có nghĩa là, ta sẽ phản bội mẫu quốc của mình.
Tối hôm qua cũng như , dù sao ta cũng là người không biết xấu hổ.
Giãy giụa cầu sinh, cũng không cần quan tâm thủ đoạn hèn mọn hay cao quý, như quá già mồm.
08.
“Ta lăn lộn trong quân doanh hơn mười năm, chưa từng một ngày tuân thủ những quy củ của nữ tử.”
Ta tiến đến trước mặt Tạ Lãnh, vào mắt hắn, chớp chớp: “Bệ hạ không phải thích ta không có quy tắc sao? Tối qua…”
“Đủ rồi, không cần nữa.”
Tai Tạ Lãnh đỏ bừng, hắn ngoảnh mặt đi không ta, nắm tay phải ho khụ hai tiếng, mới nhớ ra bên ngoài bình phong còn có một tâm phúc đang kinh ngạc và bối rối.
“Có chuyện gì khiến ngươi hoảng loạn?”
Tâm phúc cúi đầu, không dám lung tung, đi vào sau bình phong, dâng lên một bản mật báo, ta đánh bạo tiến đến.
Đây là mật báo từ các nhãn tuyến mà Tạ Lãnh cài trong kinh thành Tề Quốc thu thập từ nhiều nơi tổng hợp sau đó dâng lên.
Nội dung ghi chép lại những thay đổi quan trọng của các nhân vật chủ chốt trong kinh thành Tề Quốc như một quyển nhật ký.
Thấy ta tiến đến, Tạ Lãnh còn gập mật báo lại, ta lay cánh tay hắn: “Cùng xem nào cùng xem nào, tối qua không phải đều xem hết rồi sao? Bây giờ che che giấu giấu cái gì?”
Tạ Lãnh bị ta phiền đến nhức đầu, mặc cho ta xem.
Tháng này, Tề Quốc cũng xảy ra không ít chuyện.
Công chúa Cẩm Ngọc đang lâm bệnh lão hoàng đế triệu vào triều, bắt nàng quỳ xuống nhận lỗi.
Việc nàng tùy hứng đi biên giới thưởng hoa mới bị bắt đã truyền khắp Tề Quốc từ lâu.
Sau khi giải cứu về kinh thành, nàng đã phải chịu đựng nhiều lời bàn tán của bá tánh và sự chỉ trích của các ngôn quan.
Trước mặt, các ngôn quan dèm pha công chúa Cẩm Ngọc không biết suy nghĩ cho đại cục, tùy hứng bướng bỉnh, đáng bị trừng .
Sau lưng, bá tánh mắng nàng là đồ họa, đạo đức giả, nhất quyết đi biên giới chuyện cho binh lính, muốn chết thì tự chết đi, đừng phiền người khác.
Sau khi công chúa Cẩm Ngọc thoát khỏi trại địch, mọi người không chỉ nghi ngờ sự trong sạch của nàng, còn cảm thấy nàng bị như là đáng đời.
Vì sự tùy hứng của một công chúa, khiến cho tiền tuyến đánh mất một trận chiến thắng.
Nếu không trừng công chúa, nhất định sẽ dấy lên oán giận trong dân chúng, càng khiến cho lòng quân rét lạnh.
Vì , khi bệnh của Cẩm Ngọc vừa thuyên giảm, nàng đã bị hoàng đế áp giải lên triều.
Cẩm Ngọc nghiêng người quỳ gối, khi bị các quan ngôn chỉ trích, nàng đầy mặt ủy khuất, không dám phản bác một câu, lại vô tội về phía Lục Nguy đứng đầu hàng võ tướng.
Công chúa yếu đuối đến mức sắp tan vỡ, Lục Nguy đau lòng, đứng ra giải thích cho nàng: “Chuyện này không thể hoàn toàn trách công chúa, muốn trách…thì trách lục hoàng tử.”
Lục hoàng tử mà hắn nhắc đến chính là ta.
Ta là đứa con thứ sáu, khi giả nam nhi thân là lục hoàng tử, gọi là Việt Ninh.
Bỗng dưng nhắc đến ta, bách quan còn ngẩn ra một chút, ngay cả phụ hoàng trên long ỷ cũng như mới nhớ ra ta là ai.
Những năm này ta lăn lộn trong quân doanh, quân sư mưu lược cho Lục Nguy.
Lục Nguy mẫu tộc của ta mang tội, không thể quá nổi trội.
Vì , tất cả những trận thắng có sự tham gia hiến kế của ta, chiến công đều ghi nhận cho một mình hắn.
Do đó, triều đình và bá tánh đều không biết, “lục hoàng tử” mà họ bỏ qua, đã bảo vệ biên cương an ổn trong mười năm.
Việc Lục Nguy dùng ta đổi lấy công chúa, hắn nhất định không dám che giấu.
Hóa ra, ngay cả khi biết ta bị bắt tù binh ở nước địch, phụ hoàng cũng không muốn nhớ rằng ông còn có ta là nữ nhi.
“Hôm đó là do lục hoàng tử vô tri ham chơi, dụ dỗ công chúa đi sơn cốc ngắm kỳ hoa, mới khiến công chúa rơi vào ổ phục kích của quân địch, những người bên cạnh cũng đều hy sinh hoặc mất tích.”
Lục Nguy bảo vệ công chúa : “Hiện nay lục hoàng tử rơi vào tay địch, chẳng khác gì con tin, coi như đang dùng mạng sống để chuộc lỗi cho ‘hắn’ vì đã tính kế hoàng tỷ.”
Bạn thấy sao?