Chiếu Nam Sơn – Chương 9

Tần Dược Chương dường như vớ cọng rơm cứu mạng, ta nghe thấy hắn dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để dỗ dành Tưởng Oanh Ngọc.

 

"Oanh Ngọc, nếu không phải nàng đã chọc tức nhiều người như , ta và nàng cũng sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay, nàng tự mình ngẫm nghĩ lại đi."

 

Hắn nóng lòng muốn bước ra ngoài, ngay khi bước lên chiếc xe ngựa mà ta đã chuẩn bị cho hắn, liền bị một cây gậy đánh bất tỉnh.

 

Tất cả các ám vệ của hắn cũng bị bắt.

 

Tô Hạc Sơn nắm giữ bọn họ trong tay mình, trước khi chuyện này thành công, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để Tần Dược Chương ở bên ngoài xáo trộn hình.

 

Thứ mà hắn muốn, đặt dưới gầm giường của Tần Dược Chương.

 

Phòng của Tần Dược Chương luôn canh gác nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, ngay cả Tưởng Oanh Ngọc cũng chỉ có thể vào khi hắn ở đó, rời đi trước khi hắn rời đi.

 

Nhờ trận phong bão táp này mà mọi người đã nới lỏng cảnh giác.

 

Bằng không, nếu cố gắng xông vào, nhất định sẽ bứt dây rừng.

 

Tưởng Oanh Ngọc mang ra một chồng thư theo kế hoạch.

 

Bức thư ghi lại rằng Hầu phủ cấu kết với ngự sử phủ, bí mật thao túng thổ phỉ để thu tiền ở nhiều nơi, chuyên cướp gi.ế.t những du khách giàu có từ các nước láng giềng.

 

Một trong những lá thư đó khiến ngực ta đau dữ dội, nôn ra máu tươi.

 

“Trong vụ cướp này, đã lấy hai rương vàng bạc, một số hộp trang sức của quý tộc Chu quốc, còn có Nam tộc đi cùng, đều đã gi.ế.t ch.ế.t.”

 

Năm đó, tốt của phụ thân từ nước láng giềng đến, ông ấy dẫn theo mẫu thân đến tận nơi nghênh đón, ai ngờ rằng lại là một đi không trở về.

 

Hóa ra là như ...

 

Tần Dược Chương nhất định biết, hắn nhất định biết, phụ mẫu ta ch.ế.t như thế nào!

 

Hắn đối mặt với ta hàng ngày như , không hề cảm giác áy náy hay chột dạ gì hay sao?

 

Đúng, sao hắn có thể cảm thấy như chứ, hắn căn bản không có trái tim! Hắn là một tên súc sinh!

 

22.

 

Tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách lặng lẽ.

 

Tô Hạc Sơn hợp lực với thừa tướng đại nhân, xử lý xong tất cả mọi chuyện chỉ trong ba ngày.

 

Thánh Thượng vô cùng tức giận. Hành vi như mà lại là do một trọng thần trong triều ra, truyền đến tai các quốc gia khác, phải như nào mới có thể chuộc tội đây?

 

Tin tức thất lạc là điều khó tránh khỏi, thánh chỉ của triều đình bí mật truyền đi, tất cả những người liên quan đến vụ án đều bị xử tử một cách bí mật.

 

Tưởng Oanh Ngọc rời khỏi kinh thành như thể đang chạy trốn, thanh danh của nàng ta hỗn loạn như , chắc chắn cuộc sống cũng sẽ không dễ dàng, ta cũng không cần phải đi bẩn tay mình nữa.

 

Tần Dược Chương bị ta đâm hơn chục nhát, róc thịt thấy cả xương.

 

Ta không muốn hắn ch.ế.t, ta muốn hắn đau đớn đến mức không muốn sống nữa.

 

Hắn luôn đưa ra những lời bào chữa ghê tởm nên ta đã cắt lưỡi hắn.

 

Ta đặt bài vị của phụ mẫu ta lên bàn, cho hai người họ cùng nhau chiêm ngưỡng Tần Dược Chương giãy giụa hấp hối.

 

Hắn không ta nữa mà chỉ chằm chằm vào Tô Hạc Sơn, dùng tay lau đi dòng chữ máu trên mặt đất.

 

"Ngươi, là, ai."

 

Sau khi giải quyết xong mọi việc, Tô Hạc Sơn trở về phòng ngủ nguyên một ngày.

 

Hắn hiếm khi có tinh thần phấn chấn, mỉm chân thành như .

 

"Ta sao? Ta là nhi tử của quý tộc Chu quốc, sao , trong thư ngươi nhận không rõ ta đã chạy thoát sao?"

 

Sau đó, bằng chút nỗ lực và may mắn, hắn đã trở thành Tô Hạc Sơn.

 

Hắn lấy ra một cây trâm ngọc đưa cho ta, rằng đó là di vật do mẫu thân để lại cho ta.

 

"Trước kia thế sự còn chưa định, ta sợ ngươi biết sớm thì hình sẽ rối loạn, cho nên mới trì hoãn đến hôm nay, thật xin lỗi."

 

Ta nắm cây trâm ngọc, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn kéo dài khó có thể thể diễn tả .

 

"Ngươi từng ta đã từng gặp ngươi, lần đó có phải là kiếp trước khi ngươi tắm máu ngự sử phủ không?"

 

Ta nghĩ tới nghĩ lui, ta gặp mặt Tô Hạc Sơn cũng chỉ có một lần này thôi.

 

Hắn rất vui vẻ thừa nhận điều đó, không ai trong chúng ta ngạc nhiên cả, Tần Dược Chương trên mặt đất lại ho dữ dội.

 

Hắn không thể tin , hắn không thể tin trên đời lại có chuyện kỳ ​​quái như .

 

Hắn dùng ngón tay viết viết vẽ vẽ trên mặt đất: “Nếu có kiếp trước, chắc chắn là ta thắng…”

 

Tô Hạc Sơn khẩy, ngồi xổm trước mặt hắn, tát vào mặt hắn.

 

"Cho dù ngươi có tái sinh mười kiếp đi chăng nữa, ngươi cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta.”

 

"Nhưng cho dù là ta thắng, Nam Chiếu ch.ế.t rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa."

 

, hắn đã đi đến các miếu thờ lớn nhỏ để tìm cách trọng sinh.

 

Mẫu thân từng số phận sẽ không bao giờ tặng quà cho ai mà không có lý do.

 

Hóa ra Tô Hạc Sơn đã dùng một nửa tuổi thọ để đổi lấy mạng sống mới cho ta.

 

Bởi vì mạng sống của hắn là mẫu thân ta hy sinh thân mình chặn một mũi tên mà cứu lấy.

 

Mẫu thân đúng, số phận không bao giờ tặng quà mà không có lý do.

 

Bà ấy đã hiến mạng sống của mình như một lễ vật cho số phận, vòng đi vòng lại rồi lại trở về trong tay ta.

 

23.

 

Ta theo Tô Hạc Sơn trở lại vương phủ Hà Tây.

 

Hắn muốn cưới ta ta không đồng ý.

 

Đối với ta, là thứ không đáng tin cậy nhất, khi nó tốt thì mọi thứ đều tốt, một khi nó thay đổi, nó sẽ trở thành một vũ khí sắc bén có thể người khác và chính mình.

 

Hơn nữa, giữa ta và hắn không hề có chút cảm nào cả.

 

Ta đã gặp Tô Hạc Sơn thật, sức khỏe hắn yếu ớt, luôn nhốt mình trong sân cách xa mọi người.

 

Nơi đây đúng lúc đang thiếu người, thiếu người có thể tin cậy .

 

Ta nguyện ở lại, thỉnh thoảng giúp hắn chuyển lời ra thế giới bên ngoài.

 

Những lúc rảnh rỗi giúp hắn cho chim, cá ăn, chăm sóc những loài hoa, cây cỏ hắn thích.

 

Hắn từng thanh xuân của ta như hoa nở rộ, thật đáng tiếc khi bị chôn vùi ở nơi.

 

Nhưng sau khi trải qua hai đời tra tấn và báo thù, ta thực sự rất mệt mỏi.

 

Những ngày tháng như này, rất phù hợp với ta.

 

Vào năm thứ ba ta ở trong viện tĩnh dưỡng, Tô Hạc Sơn cuối cùng không thể chịu đựng nữa và đã ra đi.

 

Từ đó trở đi, trên thế gian chỉ còn lại một Tô Hạc Sơn, đó là Tô Hạc Sơn của vương phủ Hà Tây.

 

Ngày hắn đến đón ta, hắn mặc một bộ hỉ phục của tân lang.

 

Ta hơi sửng sốt: “Ngươi đào hôn à?”

 

Hắn : "Ta đến đón tân nương của ta, đi thôi, vương phủ cần một nữ chủ nhân, ta không muốn ai ngoài nàng."

 

"...Ngươi không phải thực sự thích ta chứ?"

 

Ta có thể hiểu tại sao hắn lại muốn cưới ta.

 

Suy cho cùng, ta biết bí mật của hắn, an toàn nhất là đặt ở bên cạnh hắn, gắn liền với lợi ích của hắn.

 

Nhưng nếu là thích...

 

Hắn không có lý do gì để thích ta.

 

Tô Hạc Sơn duỗi tay ra đón ta ngồi lên kiệu hoa.

 

Trước khi pháo nổ, ta nghe thấy hắn thì thầm ngoài cửa sổ: “Thích một người nhất định phải có lý do sao.”

 

“Nếu như có thể khiến nàng thấy thoải mái, chúng ta có thể chỉ chuyện về lợi ích thôi.”

 

Với tiếng cồng chiêng và tiếng trống vang trời, cuối cùng ta vẫn bước vào cửa lớn của vương phủ.

 

Thôi , nếu có thể chỉ đến lợi ích, ta nhất định sẽ giúp hắn lo liệu mọi việc trong vương phủ.

 

Suy cho cùng, không là gì so với tiền bạc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...