Chiêu Chiêu – Chương 18

Sau lần đó, tôi đưa toàn bộ tiền tiết kiệm cho cậu tôi, nhờ ông tài trợ cho ấy dưới danh nghĩa Cố thị, cả viện phúc lợi nơi ấy sống cũng hỗ trợ.  

 

Tôi còn biết số tiền ấy kiếm không chỉ dành cho bản thân.  

 

Hầu hết số tiền ấy kiếm đều dành cho bọn trẻ trong viện phúc lợi.  

 

Tôi thấy ấy giống như một mặt trời nhỏ, vừa sưởi ấm bản thân, vừa chiếu sáng cho người khác.  

 

Sau đó, tôi lén viết cho ấy một mẩu giấy: “Chiêu Chiêu như nhật nguyệt, lấp lánh tựa tinh tú.” 

 

Và rồi… tôi bị đánh.  

 

Cô ấy không từ chối tôi, lại với cùng lớp rằng tôi đang "lung lay ý chí chiến đấu."  

 

Vậy là ấy ra tay trước để chiếm thế chủ .  

 

Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu cho kiếp nạn ái của tôi.  

 

02

 

Tôi đã thua cược với bố mình và bị gửi ra nước ngoài.  

 

Trước khi đi, tôi muốn mời ấy ăn một bữa và hỏi liệu ấy có thể chờ tôi không.  

 

Nhưng chưa kịp hết câu, ấy đã lạnh lùng từ chối: "Không rảnh."  

 

Lời từ chối quá phũ phàng.  

 

Tôi lại hẹn vài lần nữa, và ấy bảo: "Dù có ăn cũng đừng mong tôi nương tay, đừng hòng hối lộ."  

 

Lúc đó, tôi cảm thấy tiếng mẹ đẻ của mình thật vô dụng.  

 

Tôi tự nhủ, thôi , ấy ngốc thế này cũng tốt.  

 

Tôi chỉ hy vọng khi nào tôi trở về, ấy mới hiểu ra.  

 

********

 

Vụ việc nhà tôi bị trộm, chắc các cũng biết rồi.  

 

Hôm đó, tôi đánh Cố Thanh Từ một trận tơi bời.  

 

Anh ta rất hùng hồn: "Tạ Chiêu Chiêu đâu thân thiết với cậu, ấy ai liên quan gì đến cậu?"  

 

Tôi chẳng biết giải thích thế nào.  

 

Cuối cùng, Tạ Chiêu Chiêu tìm đến tôi và hỏi: "Sao cậu bắt nạt Cố Thanh Từ? Muốn trả thù thì nhắm vào tôi này."  

 

Tôi tức đến nỗi muốn bốc cháy ngay tại chỗ.  

 

Tôi hỏi: "Tạ Chiêu Chiêu, mắt cậu mù à?"  

 

Cô ấy đáp tỉnh bơ: "Mắt tôi sáng lắm, 5.0."  

 

Tôi muốn : "Thị lực 5.0, IQ chắc chỉ 25."  

 

Hôm đó là lần đầu tiên trong đời tôi khóc đến mức suy sụp, gần như nhảy sông.  

 

03

 

Từ đó, năm nào tôi cũng về nước vài lần, chỉ để xem họ đã chia tay chưa.  

 

Nhưng dù tôi gì, Tạ Chiêu Chiêu cũng không nhận ra rằng ấy đã chọn nhầm người.  

 

Nếu tôi quá, ấy sẽ bảo tôi là nhân vật phản diện độc ác.  

 

Tôi chỉ muốn… nổ tung cả thế giới.  

 

May sao, trời không phụ lòng người, cuối cùng họ cũng chia tay.  

 

Nghe tin đó, tôi bỏ hết hành lý, bay về nước trong đêm.  

 

******

 

Tôi thấy ấy ngồi dưới gốc cây, trông như một cún con vô gia cư.  

 

Tim tôi đau nhói, đau đến mức muốn tự đánh mình.  

 

Tôi cố ý trêu chọc để ấy đánh tôi.  

 

Quả nhiên, ấy đánh thật.  

 

Tôi biết ấy quen tự mình gánh chịu mọi thứ từ nhỏ.  

 

Tôi sợ ấy sẽ tự kìm nén rồi biến thành người không còn biết vui vẻ.  

 

Nhưng thật may, ấy đánh tôi rất hăng.  

 

Khoảnh khắc đó, tôi biết, Tạ Chiêu Chiêu kiên cường, dám dám hận của ngày xưa đã trở lại.  

 

Thật may mắn, ông trời từng vùi dập tôi, cuối cùng cũng không bạc đãi tôi.  

 

Tôi vốn định tiến từng bước một, cuối cùng vẫn phải tỏ .  

 

Tôi không muốn chờ thêm nữa. Trước đây tôi đã ngu ngốc một lần, không thể để chuyện đó lặp lại.  

 

Nếu ấy không chấp nhận, tôi sẽ mặt dày theo đuổi đến cùng. Đã khổ suốt mười năm, tôi không muốn khổ thêm nữa.  

 

Nhưng không ngờ, ấy lại đồng ý ngay.  

 

Cô ấy cuối cùng đã nhận ra giá trị của tôi.  

 

Tạ Chiêu Chiêu luôn là thông minh.  

 

04

 

Sau đó, tôi đã cưới mặt trời nhỏ của đời mình.  

 

Hôm đó, tôi bao trọn một khu vui chơi, mời tất cả bè thân thiết và các em nhỏ ở viện phúc lợi.  

 

Chúng tôi đã có một ngày rất vui.  

 

Bà nội là người duy nhất trong gia đình đến dự, và bà vui như trẻ con.  

 

Những người khác tôi không mời vì sợ họ mất vui.  

 

Lúc tiệc sắp tàn, bố tôi cũng xuất hiện. Ông đáng lẽ đã đến sớm hơn, bị vệ sĩ chặn ngoài cửa.  

 

Ông mang theo một tập tài liệu.  

 

Tôi luôn nghĩ ông không thích Tạ Chiêu Chiêu, nên chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện.  

 

Nhưng hóa ra, ông đến để đưa cho ấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.  

 

Bố tôi với ấy: "Cảm ơn con đã dạy bảo Trì Yến rất tốt."  

 

Dạy bảo?  

 

Tôi muốn nhắc ông rằng cách dùng từ của ông có vấn đề.  

 

Nhưng nghĩ lại, cũng đúng.  

 

Không có Tạ Chiêu Chiêu, có lẽ tôi đã mãi mãi chán đời, hoặc sống một cuộc đời méo mó, tối tăm.  

 

Nhìn tôi bây giờ mà xem, ấy dẫn dắt, tôi sống vui vẻ biết bao.  

 

05

 

Sau đó, mặt trời nhỏ của tôi đã sinh cho tôi hai mặt trời con – Hạo Hạo và Hi Hi.  

 

Hai đứa giống hệt mẹ, sống tươi vui và rực rỡ.  

 

Bọn trẻ trong gia đình đều rất thích chúng, mà thật ra là thích Tạ Chiêu Chiêu. Đúng là kiểu "thương mẹ con."  

 

Cô ấy giống như một pháp sư, biết đủ loại quần áo đẹp và món bánh ngon.  

 

Chúng tôi đều nghĩ rằng Tạ Chiêu Chiêu có thể mọi thứ.  

 

Bố tôi vui quá, lại chuyển thêm một phần cổ phần cho ấy.  

 

Trước đây, gia đình lúc nào cũng lục đục. Nhưng từ khi có Tạ Chiêu Chiêu, mọi thứ trở nên hòa thuận và ấm áp hơn.  

 

Bố tôi già đi trông thấy.  

 

Ông hay lẩm bẩm rằng nhà họ Trì đúng là có phước mới cưới một con dâu như thế.  

 

Tôi đáp: "Đúng thế chứ sao. Bố có biết ai tìm người vợ này không?"  

 

Vợ này, tôi đã phải trải qua ‘81 kiếp nạn’ mới theo đuổi đấy!  

 

06

 

Còn Cố Thanh Từ?  

 

Anh ta vẫn tiếp tục sống đời tối tăm, méo mó.  

 

Sau khi tôi và Tạ Chiêu Chiêu sinh con, ta cũng kết hôn. Nhưng chưa đầy một năm đã ly dị.  

 

Từ đó, ta buông thả bản thân, sa vào rượu chè, đánh nhau và hàng loạt scandal.  

 

Anh ta không còn quan tâm đến điều gì nữa, ngày ngày chìm đắm trong hối hận, dần dần mục ruỗng và suy tàn.  

 

Còn tôi? Tôi lại bắt đầu cầu trời khấn Phật.  

 

Tôi hy vọng kiếp sau, ngay lần đầu gặp Tạ Chiêu Chiêu, tôi sẽ dũng cảm :  

 

"Anh thích em."  

 

(HẾT)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...