Chiêu Chiêu – Chương 16

25

 

Cố thị cố gắng che giấu, bê bối vẫn bị phanh phui.  

 

Nguyễn Huyền phát trực tiếp trên mạng và đăng hàng loạt ảnh.  

 

Có những bức ảnh thân mật của ta với Cố Thanh Từ, cú sốc lớn hơn là ảnh họ tham gia tiệc thác loạn tập thể.  

 

Những bức ảnh bừa bãi, trụy lạc.  

 

Hình tượng tốt đẹp mà Cố Thanh Từ dựng nhiều năm tan thành mây khói.  

 

Giá cổ phiếu của Cố thị lao dốc không phanh.  

 

Tôi lo rằng Trì Yến sẽ nhân cơ hội này mà giáng thêm đòn chí mạng.  

 

“Sao? Không nỡ à?” Trì Yến lại giở giọng trêu chọc.  

 

Tôi không nhịn véo vào phần thịt mềm bên eo – rõ ràng biết tôi không có ý đó.  

 

“Trì Yến, biết là em không coi trọng thân. Nhưng không thể giống em.”  

 

Tôi thực sự lo Trì Yến ra tay quá mạnh, cuối cùng khiến hai gia đình hoàn toàn trở mặt.  

 

“Dù không phải người tốt, gì cũng công khai. Chuyện giành dự án của Cố thị, đã trước. Việc Nguyễn Huyền rối cũng có phần của .

 

“Nhưng người ta rối , chẳng lẽ chúng ta không sao?  

 

“Còn chuyện Nguyễn Huyền dụ dỗ ta, không liên quan đến . Gia đình họ tự chuốc lấy thôi.”  

 

Có thể đoán rằng trước đó, mẹ của Cố Thanh Từ đã lừa gạt Nguyễn Huyền, cuối cùng ta không chịu nhượng bộ.  

 

Nguyễn Huyền thấy kế hoạch thất bại nên quyết định chơi cú chót, bất chấp mọi thứ.  

 

Nhưng đây là nghiệp của họ, họ phải tự gánh chịu.  

 

Ai mà chẳng phải tự vượt qua những thăng trầm trong đời mình?  

 

********

 

Tôi rất ít khi hỏi han chuyện của Trì Yến, qua hiểu biết thông thường, tôi cũng nhận ra rằng gia đình càng lớn, chuyện càng phức tạp.  

 

Quan hệ của với gia đình vốn đã không tốt, tôi không muốn vì mình mà khiến hình tồi tệ hơn: “Chuyện này, dừng lại ở đây rồi.”  

 

“Không . Tạ Chiêu Chiêu, người phải có nguyên tắc.”  

 

“Nguyên tắc gì cơ?”  

 

“Nguyên tắc của kẻ rối.” Trì Yến đắc ý.  

 

“Gây rối đến mức cả nhà họ Cố và nhà họ Trì không ai dám vào chúng ta. Nếu ai dám, chúng ta sẽ cắn trả điên cuồng!”  

 

Tôi đỡ trán, nhịn .  

 

Người tử tế thế này, sao đột nhiên lại học thói côn đồ ? “Anh học cái này ở đâu thế?”  

 

Trì Yến hì hì: “Từ em đấy, Tạ Tiểu Chiêu.”  

 

*********

 

Ngày đó, Trì Yến vô đi vào một con hẻm nhỏ.  

 

Anh thấy một gầy gò, vừa ngậm điếu thuốc vừa cầm côn nhị khúc, rồi lao vào đánh nhau túi bụi.  

 

Một mình ấy đấu với bốn người và thắng.  

 

Thực ra, ấy không giỏi đánh nhau lắm, khí thế áp đảo hoàn toàn.  

 

Khoảnh khắc đó, mắt sáng lên, như có dòng m.á.u trong người thức tỉnh!  

 

Anh không còn muốn chán đời nữa.  

 

Anh cũng muốn… đánh nhau.  

 

Thế là lôi một người em họ ra đánh, và từ đó không thể dừng lại.  

 

Anh ngày càng mạnh mẽ, cả trong gia tộc lẫn trên thương trường, không ai dám vào .  

 

****** 

Nói xong, Trì Yến bế tôi lên như bế một đứa trẻ, đặt tôi ngồi lên đùi .  

 

Anh khẽ : “Tạ Chiêu Chiêu, có thể chịu để người khác giẫm đạp mình, không thể chịu việc họ tổn thương em.”  

 

Tôi hờn dỗi cắn vào cổ và không dám ngẩng đầu lên.  

 

Khoảnh khắc ấy, hơi thở của chúng tôi hòa quyện trong không gian ẩm ướt.  

 

Tất cả những người đã khiến tôi tổn thương trong thời gian qua – Cố Thanh Từ, Nguyễn Huyền, mẹ của Cố Thanh Từ, ta, và thậm chí cả mẹ tôi – tôi không nghĩ đó là sự bắt nạt.  

 

Đối với tôi, đó chỉ là bản chất con người, thứ mà tôi đã sớm thấu.  

 

Nhưng với Trì Yến, lại coi đó là những món nợ phải trả, và đã thanh toán từng món một.  

 

Tôi cố nhịn không khóc.  

 

Cuối cùng, Trì Yến lại nức nở: “Tạ Tiểu Chiêu, ai muốn em tổn thương, phải bước qua xác trước.”  

 

Tôi đổi sang cắn vào một bên khác, thầm nghĩ: Không cần đâu.  

 

Ngày tươi đẹp thế này, ai lại cần đến xác chứ?  

 

Tôi nâng khuôn mặt đẹp trai của Trì Yến lên và hôn mạnh: “Trì Tiểu Yến, sau này chị cũng có thể che chở cho cậu.”  

 

26  

 

Triển lãm thành phố lần này không chỉ nhằm giới thiệu Hải Thành ra quốc tế mà còn thu hút thêm các doanh nghiệp lớn đến đầu tư.  

 

, tôi và Trì Yến đều rất bận rộn.  

 

Anh chính quyền thành phố ủy thác nhiệm vụ thu hút doanh nghiệp, còn tôi phụ trách công tác truyền thông và quảng bá hình ảnh thành phố.  

 

Ngày khai mạc, lãnh đạo thành phố dẫn rất nhiều khách quý trong và ngoài nước đến tham quan.  

 

Tôi phụ trách thuyết trình và giới thiệu các dự án quan trọng. Vì đối tượng là quốc tế, tôi sử dụng tiếng Anh, đôi khi pha thêm chút tiếng Pháp và tiếng Ý.  

 

Các vị khách đều khen ngợi tôi không ngớt, và lãnh đạo thành phố cũng rất hài lòng.  

 

So với người dẫn chương trình, tôi am hiểu các dự án hơn và ứng biến linh hoạt hơn. So với người kế hoạch, khả năng giao tiếp và phong thái của tôi cũng nổi bật hơn hẳn.

 

Nhưng quan trọng nhất vẫn là kiến thức mà tôi tích lũy . Tôi đã tìm hiểu về văn hóa, nghệ thuật, lịch sử, thời trang, mỹ học kiến trúc, thậm chí cả kinh doanh và tài chính.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...