Tôi giơ cốc cà phê lên: "Tổng giám đốc Dư, tôi cạn ly, ông tùy ý."
"Được rồi, để tôi thăng chức phó tổng cho , nhân tài thì phải vất vả hơn một chút. Nếu không thì luôn đối tác với tôi nhé?"
"Được, cảm ơn ông."
Tôi không hề từ chối lời đề nghị hào phóng của lão Dư.
Thứ nhất, vì ông ấy là người nghĩa khí. Thứ hai, tôi biết ông ấy muốn giữ chân Trì Yến.
Quan trọng hơn cả, tôi cảm thấy mình xứng đáng.
Sau hai năm việc, tôi đã mua nhà, xe và có một khoản tiết kiệm kha khá.
Năm thứ ba, tôi thăng chức, tăng lương và có một tương lai sáng lạn.
Tạ Chiêu Chiêu, tôi đã đấy chứ!
********
Sau đó, mỗi người lại bận rộn với công việc riêng.
Khi dự án bắt đầu có tiến triển, tôi mới biết Trì Yến đã bận rộn với gì.
Khi đã quyết tâm, ấy thật sự không nể nang ai.
Trước đây, tôi nghi ngờ đang ngầm hủy tập đoàn Cố thị, và giờ điều đó đã khẳng định.
Các dự án của Cố thị liên tiếp gặp vấn đề, và mỗi ngày, Nguyễn Huyền đều đến công ty rối.
Cuối cùng, nghe ta nắm giữ bí mật nào đó của Cố Thanh Từ, khiến gia đình ta buộc phải đồng ý cho hai người đính hôn.
Chuyện ồn ào này kéo dài gần nửa năm, tôi chưa từng gặp Nguyễn Huyền lần nào.
Có lẽ ta đã bị cảnh báo không đắc ý trước mặt tôi, hoặc có lẽ ấy vẫn giữ chút lương tâm vì từng tôi giúp đỡ.
Nhưng thực ra, từ đầu đến cuối, tôi không hề để tâm đến Nguyễn Huyền.
Ai cũng có nhân quả của riêng mình, và tôi tin rằng kết cục của ta sẽ không tốt đẹp.
Ngay cả khi tạm thời tốt đẹp, thì cũng chỉ là hư ảo mà thôi.
**********
Cuối tuần, mẹ tôi gọi điện bảo tôi qua nhà.
Dù lớn lên trong viện phúc lợi, thực ra, tôi vẫn có mẹ.
Bố tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ, sau đó mẹ tôi tái giá và sinh thêm một con .
Gia đình chồng bà trọng nam khinh nữ, họ muốn có con trai. Và tôi trở thành gánh nặng.
Vì , mẹ tôi đã "khôn khéo" dẫn tôi đi dạo khắp thành phố, rồi "vô " bỏ rơi tôi.
Năm đó, tôi mới sáu tuổi.
Tôi ngồi trên ghế ở đồn cảnh sát, đung đưa đôi chân ngắn ngủn.
Cảnh sát hỏi tên tôi, bố mẹ tôi là ai, nhà tôi ở đâu – tôi đều lắc đầu.
Cuối cùng, tôi đưa vào viện phúc lợi, đúng như mong muốn.
********
Khi tôi vào đại học, mẹ tôi lại tìm đến, khóc lóc kể về hoàn cảnh éo le.
Nhưng tôi chẳng có cảm gì.
Tôi chỉ không cắt đứt liên lạc vì nhớ ơn bà đã sinh và nuôi dưỡng tôi trong sáu năm đầu đời.
Lần này, mẹ tôi bà bị bệnh và khóc lóc qua điện thoại, khiến tôi đành phải đến gặp.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một cái bẫy của Cố Thanh Từ.
Anh ta nhờ đến cả "mẹ" của tôi để thuyết phục tôi.
*********
Tôi kéo em ra khỏi phòng ngủ và :
"Mẹ, nếu mẹ muốn ta con rể đến , sao mẹ không để em thay con? Nó thân thiết với mẹ hơn mà.
"Nó cưới vào, biết đâu còn lấy nửa gia sản của nhà họ Cố về cho mẹ."
Nói xong, tôi quay người bước xuống lầu.
Tôi nghĩ, từ nay, mẹ con giữa chúng tôi xem như kết thúc.
Bà đã bỏ rơi tôi một lần, giờ lại thêm lần nữa.
Trong mắt bà, tôi chẳng là gì.
Vậy bà là gì chứ?
**********
Cố Thanh Từ nhanh chóng đuổi theo tôi.
"Chiêu Chiêu, cho thêm một cơ hội không? Anh chưa từng nghĩ sẽ cưới ai khác ngoài em."
"Tôi biết. Anh chỉ muốn giỡn với ta, không ngờ lại tự hỏng mọi chuyện. Ngay từ đầu, tôi đã biết không định cưới ấy."
Tôi tiếp:
"Nếu không có Nguyễn Huyền, có lẽ chúng ta đã kết hôn, và rồi sẽ có thêm nhiều Nguyễn Huyền khác, còn tôi sẽ chìm trong một cuộc hôn nhân tuyệt vọng."
"Đi tiếp đi, Cố Thanh Từ. Đừng cố chấp nữa. Anh có thế giới của mình để rong ruổi, tôi cũng có thế giới nhỏ của mình – giản đơn và trong sạch.
"Ngay từ đầu, chúng ta đã không cùng đường."
Nghe , Cố Thanh Từ lớn, ánh mắt đỏ lên:
"Giản đơn? Trong sạch? Em có thực sự hiểu rõ Trì Yến không?"
Tôi càng cảm thấy Cố Thanh Từ thật nực .
“Vì muốn xấu Trì Yến, cố sai mẹ tôi lừa tôi đến đây. Cố Thanh Từ, đúng là cách biệt có ba ngày mà khiến tôi phải bằng con mắt khác đấy.
“Vậy thì, hãy bắt đầu màn trình diễn của đi!”
Thấy thái độ bình thản của tôi, Cố Thanh Từ nghiến răng nghiến lợi : “Em biết không, Nguyễn Huyền tiếp cận là do Trì Yến cố sắp đặt.”
“Ý là dễ bị mắc bẫy đến à?”
“Các dự án của Cố thị gặp vấn đề gần đây cũng là do hắn nhúng tay.”
“Ý là thua kém ấy sao?”
“Nguyễn Huyền rối ở công ty mỗi ngày cũng là do hắn xúi giục.”
“Chuyện này mà còn cần người xúi giục à?”
“Tạ Chiêu Chiêu, Trì Yến không đơn giản như em nghĩ đâu.”
“Cố Thanh Từ, nghĩ tôi là người đơn giản sao?
“Anh cố ly gián tôi với Trì Yến như thế, liệu có cao thượng không?
“Đừng là tôi không tin lời . Dù có thật đi nữa, tôi cũng chỉ thế này: ‘Trì Yến, tốt lắm!’”
Câu trả lời của tôi khiến Cố Thanh Từ choáng váng đến mức mắt như sắp rớt ra khỏi tròng.
Anh ta túm lấy vai tôi, lắc mạnh như muốn nước trong đầu tôi chảy ra ngoài.
“Tạ Chiêu Chiêu, Trì Yến chỉ là một tên tiểu nhân!”
Tôi cố vùng ra không thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của ta.
Vậy thì đừng trách tôi ra đòn không nể nang.
Tôi tung một cú đá thẳng vào chỗ hiểm của ta.
“Anh ấy dù là tiểu nhân tôi vẫn thích, còn ? Anh không đáng người!
“Làm chó cũng chỉ là con ch.ó ghẻ.”
Bạn thấy sao?