Chiêu Chiêu – Chương 14

Quả nhiên, chiêu này hiệu nghiệm.  

 

Không bao lâu sau, đã đuổi theo tôi ra ngoài.  

 

Tôi bảo: “Trì Yến, có bệnh à?”  

 

Anh thản nhiên: “Ừ, trước đây có bệnh, không biết .”  

 

Giờ biết rồi, có thể kiềm chế chút không?  

 

*******

 

Tối đó, sau khi tiệc mừng kết thúc và chúng tôi xã giao xong, Trì Yến kéo tay tôi ra về.  

 

“Như có ổn không? Khách hàng vẫn còn đó.”  

 

“Không sao, có lão Đặng lo rồi.”  

 

Lão Đặng là cấp dưới của và là CEO khu vực Trung Quốc của CITG.  

 

Trước khi Trì Yến về nước, ông ấy chỉ quản lý khu vực Trung Quốc. Giờ đã về, ông phải phụ trách thêm cả mảng toàn cầu.  

 

Mỗi lần lão Đặng kêu than, Trì Yến lại thản nhiên:  

 

“Lần trước tôi lơ là chút, suýt mất vợ. Giờ có cơ hội rồi, tôi phải theo đuổi ấy trước đã. Anh Đặng, nhẫn tâm tôi đơn suốt đời sao?”  

 

Lão Đặng vuốt cái đầu càng ngày càng ít tóc: “Sếp à, quên là tôi cũng chưa có vợ à?”  

 

“Đúng thế, vì chưa có vợ nên tôi mới phải cưới trước, gương cho .”  

 

******

 

Tôi cứ nghĩ chuyện vui mà phải là thứ gì đó to tát lắm.  

 

Không ngờ, chỉ dẫn tôi đi ăn vặt ở phố ẩm thực.  

 

Ăn xong, chúng tôi đi dạo về hướng đường lớn.  

 

Gần tới nơi, Trì Yến lại kéo tôi vào một con hẻm tối.  

 

“Đêm hôm thế này, dẫn em vào đây gì?”  

 

“Suỵt...” Anh kéo tôi nấp dưới một bức tường.  

 

Chúng tôi nghe tiếng bước chân.  

 

Người đến gần... chính là Cố Thanh Từ.  

 

*******

 

Suốt buổi tiệc, Cố Thanh Từ liên tục tìm cách chuyện với tôi lần nào cũng bị Trì Yến cản.  

 

Anh cứ quanh quẩn bên tôi như chó chăn cừu, ngay cả lúc tôi vào nhà vệ sinh cũng theo.  

 

Giờ thì định gì đây?  

 

“Dụ vào bẫy sao?”  

 

Anh lắc đầu: “Không, là đóng cửa đánh chó.”  

 

Nói xong, lao ra và đạp ngã Cố Thanh Từ.  

 

Chưa dừng lại, còn quay lại gọi: “Chiêu Chiêu, lại đây, đánh hắn!”  

 

Tôi sững sờ trong giây lát, phản xạ nhanh hơn suy nghĩ.  

 

Tôi cởi giày, cầm gót giày và bắt đầu đánh Cố Thanh Từ túi bụi.  

 

Trong khi tôi đánh, Trì Yến lo lột quần áo của hắn.  

 

Lột xong, bảo tôi chuyển chỗ đánh.  

 

Cuối cùng, Cố Thanh Từ chỉ còn lại mỗi cái quần đùi.  

 

Trì Yến vo quần áo của hắn thành cục rồi ném vào sân nhà ai đó.  

 

Anh cõng tôi chạy điên cuồng đến tận ngã tư mới dừng lại.  

 

Chúng tôi vừa thở hổn hển vừa sảng khoái.  

 

Dưới ánh đèn đường, chúng tôi trao nhau nụ hôn và giơ ngón giữa về phía Cố Thanh Từ đang lảo đảo bước tới.  

 

Nếu không có Trì Yến, tôi chẳng hư hỏng đến thế này.  

 

Và Trì Yến cũng .  

 

Nhưng khi gặp nhau, chúng tôi thành bộ đôi “hư hỏng hết chỗ .”  

 

Anh bảo tôi hư hỏng.  

 

Tôi khiêm tốn đáp: “Cả hai cùng thế mà.”  

 

23

 

Sau một đêm điên cuồng, tôi thức dậy vào buổi trưa và thấy Trì Yến đang nấu bữa trưa, hương thơm ngào ngạt đầy hấp dẫn.  

 

Tôi nấu ăn cũng ngon, chủ yếu tập trung vào hương vị.  

 

Còn Trì Yến thì rất cầu kỳ về hình thức món ăn, đến mức khác thường.  

 

Điều đó khiến tôi sững sờ: "Anh mà cũng biết nấu ăn sao?"  

 

Trì Yến tôi với ánh mắt như một bà vợ oán trách:  

 

"Hồi còn ăn ở nhà thím, mỗi lần nghe họ khoe em nấu ăn ngon thế nào, chỉ muốn lật bàn."  

 

Sau đó, quyết tâm học nấu ăn để không thua kém.  

 

Trì Yến : "Chiêu Chiêu, từ nay em không cần cố gắng hài lòng ai nữa. Để lo chuyện đó cho em."  

 

Thực ra, tôi muốn rằng những gì tôi và học không phải để lấy lòng ai, mà để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.  

 

Trì Yến hiểu rõ điều đó, chỉ cần nghĩ đến, lại cảm thấy khó chịu và muốn đánh Cố Thanh Từ thêm tám trăm lần nữa.  

 

Món ăn của Trì Yến rất ngon, khiến lòng tôi chợt nghẹn ngào.  

 

Hóa ra, cảm giác ai đó thực sự thương là như : dòng cảm ấm áp trào dâng trong lồng ngực, đôi mắt không kìm mà rưng rưng.  

 

Trước đây, những việc tôi khiến nhà họ Cố rất hài lòng, họ cũng không quên khen ngợi tôi trước mặt người khác.  

 

Nhưng chưa từng có ai : "Để thay em."  

 

Tôi nhận ra, trên thế giới này, chỉ có Trì Yến là người thật lòng thương tôi.  

 

Tôi muốn lên trời, sẽ cùng tôi bay lên. Tôi muốn rơi xuống đất, sẽ cùng tôi lăn lộn.  

 

Anh không cần tôi phải hiểu chuyện, chỉ cần tôi thoải mái điều mình muốn, vì cuối cùng sẽ gánh mọi hậu quả.  

 

24

 

Sau triển lãm sản phẩm mới của CITG, dự án triển lãm thành phố tại Hải Thành lại giao cho Mộng Sáng thực hiện.  

 

Lão Dư suốt ngày càu nhàu: "Ôi trời, cuối cùng thì vận may cũng đến với chúng ta. Đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.  

 

"Tiểu Tạ này, nếu tôi không thăng chức cho , chắc tối về tôi mất ngủ mất."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...