Chiêu Chiêu – Chương 13

Nói xong, cậu suýt khóc.  

 

“Tôi đưa em về nhà, em lại đánh tôi.   

 

“Nhà tôi bị trộm, tôi đánh Cố Thanh Từ, em lại muốn đánh tôi. Tạ Chiêu Chiêu, em có trái tim không ?”  

 

“Có, tất nhiên là có. Nhưng cậu không , sao tôi biết ?”  

 

Trì Yến tức tối véo má tôi.  

 

“Tạ Chiêu Chiêu, em tự hỏi lòng mình xem, nếu lúc đó tôi tỏ , em có tin không?”  

 

Tôi đang nghĩ cách biện minh, thì Trì Yến chặn trước:  

 

“Chắc chắn tôi sẽ nghĩ cậu đang dùng mỹ nam kế.”  

 

Tôi ôm trán.  

 

Cậu ấy đúng là hiểu thấu lòng tôi quá mà.  

 

Đứng từ góc độ người ngoài, tôi cảm thấy Trì Yến có chút đáng thương, cũng có chút buồn , và... đáng .  

 

Tôi xoa má, cố nhịn .  

 

Trì Yến vẫn bày ra vẻ mặt ấm ức: “Tôi có chỗ nào không tốt, tôi có thể thay đổi.”  

 

Tôi cậu: Không có chỗ nào không tốt, chỉ là hơi ngốc thôi.”  

 

Cậu lại không nhịn móc: “Em bảo tôi ngốc, em cũng có hơn gì đâu.”  

 

21

 

Tâm trạng hơi phức tạp, tôi tiễn Trì Yến xuống lầu.  

 

Nhưng vừa bước ra ngoài, cậu ấy lại kéo tôi trở vào, rồi bất ngờ hôn tôi.  

 

Tôi không từ chối.  

 

Không hiểu sao, đối với cậu, tôi có một niềm tin khó tả.  

 

Còn xen lẫn chút thương cảm.  

 

Nụ hôn bắt đầu vụng về, rồi trở nên quấn quýt, đậm đà thêm chút uất ức.  

 

“Tạ Chiêu Chiêu, những gì em nợ tôi, phải từ từ trả lại.”  

 

Tôi vòng tay ôm cổ cậu, kéo cậu xuống và sâu thêm nụ hôn ấy.  

 

“Tạ Chiêu Chiêu, biết em không bao giờ quỵt nợ.  

 

“Nhưng nợ này, em không trả từ từ đâu.”  

 

Lúc này, tôi nhận ra rõ ràng rằng, tôi thích người đàn ông này.  

 

Anh ấy sẽ mãi đứng cách tôi nửa bước chân, luôn phía sau tôi.

 

Anh ấy để tôi tự do chạy nhảy.  

 

Nhưng nếu tôi vấp ngã, sẽ là người đầu tiên đỡ lấy tôi.  

 

Tôi muốn Chiêu Chiêu, và để tôi Chiêu Chiêu.  

 

******

 

Nửa đêm về sáng.  

 

Tôi chìm vào giấc ngủ trong tiếng nức nở của chính mình.  

 

Có niềm vui sướng trào dâng không thể kìm nén, cũng có nỗi xót xa và tủi thân, cùng những cảm sâu lắng sau khi từng nút thắt trong lòng tháo gỡ.  

 

Hồi trung học, biết tôi khó khăn, đã sắp xếp học bổng cho tôi.  

 

Trước khi ra nước ngoài, lại nhờ người thân chăm sóc tôi.  

 

Lần này, vừa nghe tôi gặp chuyện, đã tức tốc về nước.  

 

Vì muốn tôi hả giận, tự mình chịu thương tích.  

 

Dù giữa chúng tôi có vài hiểu lầm, cuối cùng, trời cao cũng không phụ lòng người – tôi đã thấy trái tim chân thành của .  

 

Suốt mười năm.  

 

Người đàn ông này luôn đứng sau lưng tôi, âm thầm ủng hộ, hy sinh và tin tưởng vô điều kiện.  

 

Dù rất tôi, chưa bao giờ chọn cách cướp đoạt cảm.  

 

Quan trọng nhất là, thích cách tôi thẳng tay đánh người, và không hề xem thường xuất thân của tôi.  

 

Trước mặt , tôi không cần che giấu bản thân. Tôi có thể ngẩng cao đầu như ánh mặt trời,  

cũng có thể lăn lộn như một đứa trẻ vô lại.  

 

Anh chỉ : “Đừng kìm nén bản thân.  

 

“Nếu ai em khó chịu, cứ đánh . Đánh chỗ nào cũng , chỉ trừ mặt và eo ra thôi.”  

 

22

 

Chúng tôi chuẩn bị suốt một tháng trời.  

 

Buổi triển lãm sản phẩm mới của CITG đã khai mạc hoành tráng tại Bảo tàng Hải Thành.  

 

Triển lãm kéo dài một tuần, thu hút rất đông người tham dự.  

 

Sản phẩm mới của CITG không chỉ thể hiện năm ngàn năm văn hóa liên tục của Trung Hoa, mà còn giúp người tiêu dùng trong và ngoài nước chứng kiến sự sáng tạo và khả năng vô hạn mà trí tuệ nhân tạo mang lại cho nghệ thuật.  

 

Triển lãm đã thành công mỹ mãn.  

 

Tại tiệc mừng, phóng viên phỏng vấn chúng tôi.  

 

Tất nhiên, có người tò mò hỏi về chuyện giữa tôi và Cố Thanh Từ, rồi cuối cùng cũng nhắc đến Trì Yến.  

 

Tôi không định giấu diếm gì, chọn cách đối mặt và trả lời thẳng thắn.  

 

Có lẽ Trì Yến thấy câu trả lời của tôi chưa đủ rõ ràng nên chạy thẳng lên sân khấu.  

 

“Là Cố Thanh Từ ngoại trước...”  

 

Tôi lườm một cái.  

 

Anh liền sửa lại: “À, là do Cố Thanh Từ sai trước. Chuyện này không thể đổ lỗi cho Chiêu Chiêu.  

 

“Tôi chỉ nghe tin họ chia tay nên mới vội vàng về nước.  

 

“Sau đó tôi phải theo đuổi ấy rất lâu.  

 

“Hôm nay, tôi lên đây rõ mọi chuyện để khép lại quá khứ. Sau này nếu có ai hỏi, hãy hỏi chúng tôi bao giờ cưới.”  

 

Phần phỏng vấn của tôi kết thúc, tôi vội vàng chạy ra ngoài theo lối nhân viên.  

 

Trì Yến vẫn đứng trên sân khấu ba hoa đủ điều.  

 

Khi hỏi về kế hoạch tương lai, bảo phải “yên bề gia thất rồi mới lập nghiệp,” chẳng ăn nhập gì với câu hỏi.  

 

Anh lại liên tục đi lạc đề:  

 

“Đúng không? Các cũng thấy ý tưởng này hay chứ? Đều là do Chiêu Chiêu nghĩ ra cả.”  

 

Tôi nghĩ, nếu không chạy ngay, chắc tôi phải tìm lỗ nẻ mà chui mất thôi.  

 

Trì Yến ơi, cái hình tượng lạnh lùng và độc miệng của đâu rồi?  

 

Anh không thấy giờ mình như cái loa phát thanh cỡ đại à?  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...