Chiêu Chiêu – Chương 11

Tôi nghĩ rằng, hình ảnh về robot không nên chỉ là những khối máy móc lạnh lùng, mà cần phải mang lại cảm giác ấm áp.

 

Và sự ấm áp này đến từ nghệ thuật, từ trí tuệ con người.

 

Chủ đề đã định ra.

 

Các công việc khác đều tiến triển có trật tự.

 

Với sự hậu thuẫn của Trì Yến, Cố Thanh Từ không dám rối nữa.

 

Nghe Vương Huệ , nhà họ Cố dạo gần đây gặp nhiều rắc rối, khiến Cố Thanh Từ lo không xong chuyện của mình.

 

Nói mới nhớ, ác giả cuối cùng cũng sẽ gặp quả báo.

 

*************

 

Một hôm, việc thêm giờ đến khuya, Trì Yến đến đón tôi.

 

Ăn tối xong, cậu ta hỏi tôi có muốn về thăm trường cấp ba cũ không.

 

Tôi không từ chối.

 

Đã nhiều năm chưa trở lại, ngôi trường giờ đã lớn hơn, có thêm nhiều tòa nhà mới.

 

Trong đó, có một tòa dù đã quá giờ tắt đèn vẫn sáng đèn rực rỡ.

 

Lại gần mới biết đó là ‘phòng tự học 24/7.’

 

"Giờ trường thực sự rất nhân văn."

 

Hồi tôi còn học ở đây, tôi phải ở nội trú. Đúng giờ là ký túc và lớp học đều cắt điện. 

 

Muốn học thêm, chỉ có cách trốn trong chăn cầm đèn pin hoặc ngồi ngoài hành lang chịu đựng muỗi đốt.

 

Cuối cùng không chịu nổi, tôi đành cắn răng một căn phòng nhỏ bên ngoài trường.

 

Nhìn ánh sáng phía xa, Trì Yến khẽ: "Ừ, có vẻ trên đời này có nhiều người học giống cậu."

 

Có ai đó trong đời đã từng thắp cho cậu một ngọn đèn. 

 

Giờ cậu muốn, trong khả năng của mình, thắp thêm nhiều ngọn đèn khác.

 

"Con người không ai giống ai. Như cậu, từ bé đã hưởng nền giáo dục tinh hoa. Còn tôi, đến cấp hai mới bắt đầu học tiếng Anh."

 

"Xin lỗi." Nói xong, tôi mới nhận ra lời mình có hơi phiến diện.

 

Mấy ngày trước, nghe đồng nghiệp bàn tán tôi mới biết, Trì Yến đã hoàn thành đại học chỉ trong hai năm, rồi bắt đầu khởi nghiệp. 

 

Mà lại còn từ tay trắng dựng nên sự nghiệp. Nỗ lực đâu phân biệt giàu nghèo.

 

"Cậu cũng rất giỏi mà."

 

Trì Yến tôi, ánh mắt có chút tủi hờn.

 

"Hết cách rồi, ai bảo cậu từng để lại trong tôi bóng ma tâm lý. Không cố gắng, tôi sẽ chỉ có nước bị đánh."

 

18

 

Thực ra, trước cấp ba, Trì Yến chưa từng để tâm đến chuyện ‘giành hạng nhất.’

 

Mười mấy năm sống trên đời, cậu ta chẳng mấy khi để ý đến điều gì.

 

Anh mồ côi mẹ từ nhỏ. Cha cậu thì nghiêm khắc, ông nội lại đặt ra đủ thứ quy tắc. Trong gia tộc, con cháu đông như kiến.

 

Cậu chỉ cảm thấy phiền.

 

Nhất là khi lớn hơn một chút, khoảng mười một, mười hai tuổi, đã phải theo cha ra ngoài xã giao, tiệc tùng.

 

Cậu cảm giác mình như con lừa bị trói chặt.

 

Muốn thoát khỏi cái vòng đó, cậu lừa cha: "Nếu con luôn đứng nhất, cha sẽ không can thiệp vào con nữa chứ?"

 

Cha cậu đồng ý. Cậu tự do – chỉ kéo dài hơn một năm.

 

Vì rồi một nhỏ xuất hiện.

 

Cô bé người nhỏ, giọng điệu lại lớn. Cô sẽ đánh bại cậu. 

 

Ban đầu, ngày nào cũng theo dõi cậu, chắc để "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

 

Sau đó, bắt đầu học như điên.

 

Như thể mắc chứng cuồng học .

 

Cậu cũng dần ý đến .

 

Rồi biết rằng, từ cấp hai, đã tự mình đi nuôi sống bản thân.

 

Và học bổng là cách kiếm tiền nhanh nhất của .

 

Con tim lạnh lùng của cậu dần mềm đi đôi chút.

 

Sau đó, cậu nghĩ cách nhường cho một ít điểm.

 

Rồi cậu chuyển tiền của mình vào quỹ học bổng của nhà cậu.

 

Cậu biết, với tính cách của , nếu cậu trực tiếp đưa tiền, sẽ đá cậu đi xa hai dặm.

 

Về sau, cậu thua cược, bị cha gửi ra nước ngoài.

 

, cậu vẫn không an tâm về nhỏ bạo lực đó, bèn nhờ họ thỉnh thoảng để mắt đến .

 

Nhưng không ngờ, từ việc "để mắt," trong lòng cậu lại trở thành người trong tay người khác.

 

Cậu bị ‘cắm sừng’!

 

Biết chuyện, cậu lập tức bay về nước, đ.ấ.m họ một trận.

 

Nhưng rồi lại nhận thêm một đòn đau hơn.

 

Cô chạy đến, không an ủi, cũng không thương xót, mà còn mắng cậu một trận ra trò.

 

Đêm đó, Trì Yến đã khóc.

 

Giữa trời đông, cậu vừa đi dọc bờ sông vừa khóc, đến mức nước mắt và nước mũi đều đông lại trên mặt.

 

Cậu cảm thấy, mình còn oan hơn cả Đậu Nga.

 

Cậu muốn nhảy xuống sông.

 

Nhưng lại sợ nếu nhảy thật, mình sẽ bị đông cứng dưới đó mãi mãi.

 

Và nếu một ngày nào đó bị bắt nạt, cậu sẽ không thể bảo vệ .

 

Vậy nên, cậu đành cắn răng, nhẫn nhục mà sống tiếp.

 

Chỉ cần vui là !

 

19

 

Trì Yến đưa tôi về, và ngay trước cửa nhà, tôi lại thấy Cố Thanh Từ.  

 

Cố Thanh Từ trông có vẻ tiều tụy.  

 

"Chiêu Chiêu, sai rồi.  

 

"Anh chỉ là... nhớ em quá, nên..."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...