Chiêu Chiêu, Ta Hối [...] – Chương 7

Ta hỏi hắn ta đợi cái gì.

 

Hắn ta rằng, hắn ta biết ta không muốn chỉ quanh quẩn trong hậu viện, nguyện đợi tới khi ta công thành danh toại, ôm hoài bão lớn lao.

 

Ta trêu hắn ta, ta là thiên kim dòng dõi Giang gia, ngay cả đế vương cũng xứng đôi, hắn ta chỉ là con một huyện thừa nho nhỏ, sao dám nghĩ đến.

 

“Không dám nghĩ lại không thể không nghĩ đến.”

 

Ta thật lòng, ta quả thực không muốn giam mình trong một gia đình hay hậu viện, nếu đợi thì sẽ phải đợi rất nhiều năm thì sao.

 

Hắn ta vẫn sẽ đợi.

 

Ta bèn , rằng từng có người cũng đã đợi ta hàng chục năm, mà chẳng cản họ thay lòng.

 

Chu Sinh giận dỗi, hắn ta Giang Chiêu, ta không phải Trì tướng quân.

 

Không sao cả, dù là Trì Yến hay Chu Sinh, nếu thích ta sẽ đón nhận, không thích cũng chẳng sao.

 

Chuyện xưa như khói mây, dù ta và Trì Yến có bao năm tuổi trẻ sâu, cũng chỉ là chuyện quá khứ mà thôi.

 

Nhưng đâu phải ai cũng nghĩ như .

 

Trì Yến cứ gửi thiệp mời cho ta, hôm nay mời dự tiệc, ngày mai mời đi săn mùa xuân.

 

Dường như hắn đã quên mất mình đã có chính thất, còn thêm ba nàng tiểu thiếp, hành xử lỗ mãng.

 

Ta bảo gã sai vặt canh cổng, nếu gặp thiệp của Trì tướng quân, cứ trả về là , Giang Chiêu ta không nhận thiệp của Trì Yến.

 

Hắn iên tục quấy rầy, khiến ta không yên lòng học hành.

 

Gia đình ta còn chưa gì thì Lâm Hiền đã tìm đến trước.

 

Lâm Hiền đã thay đổi nhiều. Ba năm trước, nàng ta gầy gò, kiên cường như cây tùng bách.

 

Nhưng giờ đây, nàng ta mặc xiêm y theo kiểu dáng kinh thành, đội trâm cài cầu kỳ, người hầu bên cạnh ăn mặc còn lộng lẫy hơn trước kia nhiều.

 

Nàng ta giữ bộ dáng của một quý phu nhân lớp phấn dày không che nổi vẻ mệt mỏi trên gương mặt. Nàng ta bắt chuyện với ta.

 

Trò chuyện đôi câu, rồi nàng ta lại rưng rưng nước mắt.

 

“Chiêu Chiêu, muội có lỗi với tỷ năm đó muội thật sự không thể…”

 

Ta cắt lời nàng ta: “Nếu ngươi đến để điều này, thì xin mời đi cho.”

 

Lâm Hiền ngẩn ra một chút, thu lại nước mắt.

 

“Đúng thật, chuyện với tỷ thật thoải mái, không cần giả bộ, những màn xã giao giữa các tiểu thư thế gia ở kinh thành muội mệt mỏi.”

 

“Nhưng đây là thứ ngươi đã dày công tìm kiếm mà, phải không?” Ta hỏi lại.

 

Lâm Hiền lặng yên một lúc.

 

“Tỷ là tiểu thư Giang phủ, muội mãi mãi không thể sánh . Hiện tại có lẽ tỷ cũng chẳng tới Trì Yến. Vậy nên tỷ có thể đồng ý với muội không, đừng gặp chàng nữa, coi như muội cầu xin tỷ.”

 

Ta bật .

 

Chức quan nữ y, ta cũng có thể cầu xin cho nàng ta, nàng ta cũng có thể cùng ta tham gia khoa thi, chỉ cần nàng ta muốn.

 

Nỗi oan của cha nàng ta, Giang gia cũng đã giúp nàng cầu xin.

 

Những điều ta có thể giúp nàng ta nhiều đến thế, không ngờ cuối cùng điều nàng ta cầu xin lại là để ta tránh xa phu quân của nàng ta.

 

Nàng ta nàng ta không bằng ta ta và người nhà thực sự rất thích nàng ta, chưa từng coi thường nàng ta.

 

Là chính nàng ta đã từ bỏ con đường của Giang gia, ngay từ đầu chưa từng báo cho ta chuyện nàng ta vào kinh kêu oan. Người mà nàng ta nhắm đến chưa bao giờ là ta, mà là vị hôn phu của ta.

 

Tiểu tướng quân Tây Bắc, trẻ trung oai phong, không ai thích hợp hơn hắn. Vừa có thể giúp nàng ta rửa sạch oan khuất cho cả gia đình, vừa cho nàng ta địa vị cao quý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...