Chiêu Chiêu, Ta Hối [...] – Chương 10

Không biết vì sao hôm nay, nàng ta lại cầm lấy giấy bút.

 

Thơ của các lang quân và nữ lang nội thị lần lượt thu lại, dâng lên cho Thánh thượng.

 

Khi đọc đến bài thơ của Chu Sinh, Thánh thượng vỗ tay khen ngợi, rằng Chu Sinh có khí độ của ngoại tổ phụ ta khi xưa, thơ ca hùng vĩ, tựa như thiên nhiên rộng lớn.

 

Khi đọc đến thơ của Vãn Vãn, Thánh thượng trêu , rằng tiểu thư Trần gia xinh đẹp như hoa, sao lại chữ viết như gà bới.

 

Mọi người ầm lên, Vãn Vãn đỏ mặt cũng không tức giận.

 

Nhị ca của ta cất giọng giải vây, rằng, người mỗi người một tài năng, Vãn Vãn nhà họ Trần đánh đàn rất hay, có thể sánh với âm thanh của thiên nhiên.

 

Ta dường như đã hiểu điều gì đó, khẽ vỗ nhẹ tay Vãn Vãn, nàng ấy đỏ mặt.

 

Bỗng chốc, phía trên yên lặng, Thánh thượng không lời nào.

 

Một lúc sau, cây bút trong tay ngài đập mạnh xuống án thư.

 

Long nhan nổi giận, những người dưới điện lác đác quỳ xuống sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.

 

“Phu nhân Trì gia, Lâm thị đâu?”

 

Lâm Hiền duyên dáng đứng dậy, lại quỳ xuống, trong lòng ta khẽ giật mình. Không ai dám thẳng thánh nhan, chỉ nghe thấy giọng từ phía trên xa xăm, không rõ là vui hay giận:

 

“Hai câu thơ này, ai đã dạy ngươi?”

 

Lâm Hiền run rẩy, không thẳng.

 

Một lúc sau, nàng ta : “Thần phụ học vấn kém cỏi, sợ thơ sẽ bị người ta chế giễu. Giang tỷ tỷ từng tặng thần phụ một quyển sách cổ, bài thơ này… là ở trong quyển sách đó.”

 

Mọi người trong điện đều kinh ngạc, Vãn Vãn hoảng hốt nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của ta.

 

Nhị ca nóng lòng định lên tiếng bị ta ngăn lại.

 

Thánh thượng không rõ tâm , mặt mũi biến sắc.

 

Khắp kinh thành đều biết, ta và Lâm Hiền từng rất thân thiết, quyển sách cổ đó là lần trước ta sai tiểu đồng mang đến cho nàng ta ở trước y quán của nàng ta, không thể phủ nhận .

 

Mọi người dưới điện tuy không biết hai câu thơ kia là ý gì thấy Thánh thượng như , sợ rằng thơ phản nghịch, đều run rẩy lo sợ.

 

Trì Yến dập đầu mạnh, to: “Xin Thánh thượng minh giám, quyển sách cổ ấy có ghi chép một phương thuốc, là Giang Chiêu vì muốn cứu binh sĩ dưới trướng thần mà cho mượn. Hôm ấy ở trước y quán trên phố Nam, nhiều lang quân và nữ lang đều có thể chứng, Giang tiểu thư tuyệt đối không có tâm bất kính!”

 

Nhìn thấy Trì Yến giải vây cho ta, trong tầm mắt, ta thoáng thấy ánh mắt căm hận của Lâm Hiền.

 

Thánh thượng hỏi ta có phải như không, ta trầm giọng đáp phải, rồi đọc lại phương thuốc đó.

 

Chu Sinh và mấy người đỗ đại khoa năm nay đều đồng thanh xác nhận, có thể chứng cho ta.

 

Vãn Vãn bên cạnh ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Thánh thượng là vị quân chủ thứ hai của triều ta, tiên đế là hoàng đế khai quốc, trước đó từng là Thừa tướng của vị vua cuối cùng tiền triều. Từ khi tiên đế lập quốc, từng nhiều lần đàn áp các cuộc nổi loạn ở khắp nơi, dân gian đồn rằng dư đảng tiền triều từng tung ra thơ văn phản nghịch, tố cáo tiên đế đoạt vị không chính đáng.

 

Việc này ở triều ta là điều cực kỳ cấm kỵ, dù Thánh thượng có sáng suốt, cũng tuyệt đối không thể dung thứ ai dám đụng chạm đến giang sơn của tiên đế.

 

Giọng Thánh thượng có phần nhẹ nhàng hơn, ngài ra lệnh cho Trì Yến sai người cưỡi ngựa nhanh chóng mang quyển sách cổ đó đến, Trì Yến phụng mệnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...