4
Ngay trong ngày hôm đó, ta bắt đầu “mơ mơ thật thật” bi thương quá độ mà lâm bệnh nặng, không thể dậy nổi.
Vì , điều tiếng truyền ra bên ngoài càng lúc càng lớn, ai ai cũng hai tiểu công tử quần là áo lượt mà đại Tạ thị sinh cho Tướng phủ không có giáo dưỡng, hung hăng vô lễ, mới ngày đầu tiên đã khiến tiểu Tạ thị tức giận tới mức bị bệnh nửa tháng không xuống giường.
Nhi tử không giáo dưỡng, lỗi là ở phụ mẫu không biết dạy con. Phương Hướng Nguyên không chịu sự chế giễu của người khác, càng bị ánh mắt phán xét của các đại thần trong triều khiến cho không ngẩng đầu lên , vừa hạ triều liền vội vàng chạy tới viện của ta.
Các cửa sổ đều đóng kín, vị thuốc đông y dày đặc, cửa chính vừa mở đã xộc thẳng vào mũi người tới.
Phương Hướng Nguyên lập tức cau chặt mày, phẩy phẩy tay xua đi mùi thuốc nồng đậm.
Cách một bức màn, hắn chỉ có thể thấy một thân hình không thể nhúc nhích, thi thoảng lại ho một trận tê tâm liệt phế, khiến nha hoàn bên cạnh lo lắng tới mức mắt mũi đỏ hoe, “Phu nhân, ngài không sao chứ? Ngài đã uống nhiều thuốc như mà thân thể vẫn chưa khỏe sao…”
Ta nhẹ nhàng ngắt lời nàng, sau đó lại là một trận ho đến trời đất đảo điên, “Chiếu Đường, đây là tâm bệnh, sao có thể dùng thuốc chữa .”
Phương Hướng Nguyên sợ bị ta lây bệnh, chung quy không muốn tiến lên, chỉ đứng ở cửa quay đầu Phương Khải Nguyên và Phương Khải Hành phía sau, nghiêm giọng, “Còn thất thần gì? Không mau xin lỗi… mẫu thân của các ngươi?!”
Xem ra áp lực hắn phải nhận trong thời gian này lớn hơn ta tưởng tượng nhiều.
“Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, đây chính là lý luận mà đương kim Hoàng thượng luôn tin tưởng phụng theo.
Mà Phương Hướng Nguyên, thân là Thừa tướng một nước, ngay cả chuyện trong phủ cũng không xử lý nổi, thậm chí còn mang lại ảnh hưởng không hề nhỏ cho danh dự của hắn, nên lúc này hắn mới tâm không cam không nguyện đồng ý thân phận chủ mẫu Tướng phủ của ta, đồng thời kéo hai nhi tử đến đây đích thân xin lỗi ta.
Huynh đệ Phương Khải Nguyên đỏ mắt đứng trước giường ta, từng từ như nghiến từ kẽ răng ra, “Phải, xin lỗi, mẫu… mẫu thân…”
Đúng là co giãn , hẳn trong thời gian này bị ăn đòn không ít.
Ta không lên tiếng.
Sắc mặt Phương Hướng Nguyên lập tức sầm xuống, lớn giọng quát, “Tạ Liễu Ý, ngươi đừng không biết tốt xấu! Bổn tướng chủ, chuyện này coi như bỏ qua. Hơn nữa, thái độ hai hài tử với ngươi không tốt, ngươi dám bản thân không sai sao? Bổn tướng cho ngươi thêm một cơ hội, hôm sau phu nhân Lễ bộ Thượng thư tổ chức Thưởng hoa yến, ngươi dẫn Khải Nguyên, Khải Hành đi cùng, nhất định trong yến hội phải lấy lại thanh danh cho Tướng phủ, nếu không…”
Nghe thấy thanh âm của Phương Hướng Nguyên mang theo hàm ý uy hiếp, ta càng ho dữ dội hơn, ngữ khí oan uổng, “Tướng gia, không phải thiếp không muốn đi, mà là đi không nổi. Ngài cũng thấy huống hiện tại của thiếp rồi, nếu đến yến hội, chỉ sợ không tới nửa canh giờ sẽ ngất đi mất.”
Phương Hướng Nguyên lạnh lùng phất tay áo bỏ đi, “Tướng phủ có vài gốc dược liệu quý giá, mấy ngày nay ngươi tốt nhất điều dưỡng thân thể cho tốt.”
Phương Khải Nguyên và Phương Khải Hành không lập tức đi theo hắn mà quay đầu xốc lên màn giường, không chút kiêng kỵ thẳng vào khuôn mặt trắng bệch suy yếu của ta, trong mắt cả hai đều là đắc ý cùng ác ý sâu đâm, “Nữ nhân đáng ghét, ngươi cứ chờ xem! Nhất định chúng ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi Tướng phủ, ngay cả đặt chân vào Tướng phủ ta ngươi cũng không xứng!”
Ta lấy khăn tay che đi ý nơi khóe miệng, “Ai nha, tâm bệnh của ta còn chưa khỏi, bây giờ các ngươi ra những lời này là muốn ta tức chết sao?”
Ta bộ chuẩn bị ho khan, chúng liền tức giận đỏ mặt, hậm hực xoay người bước đi.
Lúc này ta mới thu lại dáng vẻ giả bộ, lạnh nhạt một tiếng.
Phương Hướng Nguyên muốn lợi dụng ta cứu vãn thanh danh của Tướng phủ sao? Trên đời nào có chuyện tốt như ?
5
Kiếp trước ta đã bị dáng vẻ ngây thơ bên ngoài của Phương Khải Nguyên và Phương Khải Hành lừa gạt, cho rằng dù sao cũng là hài tử, chẳng qua là kiêu ngạo một chút, sao có thể là thật sự hư hỏng chứ?
Nhưng, sự thật đã giáng thẳng cho ta một bạt tai.
Nhược Nhược của ta từ nhỏ yếu ớt, bởi vì vừa sinh ra đã bị Phương Khải Hành coi là công cụ thử thuốc, lên bốn tuổi còn không cao quá bắp chân ta.
Đến ngày sinh thần bốn tuổi của con bé, Nhược Nhược bị bọn chúng lừa đến một tiểu viện hoang phế. Nếu không phải sau này tiểu viện đó tu sửa lại, nước trong hồ sen bị rút cạn, sợ là ngay cả tìm ra thi thể con bé ta cũng không .
Rõ ràng chỉ là một tiểu nương non nớt đáng , mới nửa tháng trước còn híp mắt ngọt ngào gọi ta “Mẫu thân”, bây giờ tứ chi vặn vẹo, nằm lẫn trong nước bùn, thi thể phân hủy hơn một nửa. Nếu không phải vì trên cổ con bé vẫn đeo khóa trường sinh đích thân ta cầu về, thậm chí ta còn không nhận ra đó là Nhược Nhược của ta.
Ta điều tra trên dưới một lượt Tướng phủ, cuối cùng vẫn là tay trắng, không ai thừa nhận từng đến tiểu viện, cái chết của Nhược Nhược cũng chỉ có thể bị bỏ qua oan khuất như .
Sau này ta mới biết, chính Trần ma ma từng nhũ mẫu cho cả phụ tử một nhà Phương Hướng Nguyên đã che giấu hành tung thay cho hai tên súc sinh người kia.
Lần này tham dự Thưởng hoa yến, bà ta cũng theo đến.
Ta ngồi cùng các vị phu nhân, Trần ma ma liền mang hai hài tử đến hậu viện chơi với bằng hữu cùng tuổi.
Thấy hạ nhân đều đã lui xuống, các vị phu nhân mới không áp chế hiếu kỳ trong lòng, ghé mắt ta, “Nghe Tạ phu nhân lâm bệnh hơn nửa tháng, không biết sức khỏe thế nào rồi?”
Những lời này dường như chạm trúng cõi lòng, ta dùng khăn tay chấm nước mắt, dáng vẻ cực kỳ yếu nhược oan ức, “Còn chưa khỏi hẳn, Tướng gia muốn ta đến, ta cũng không thể cãi lời.”
Đời trước, thanh danh tốt mà Tướng phủ có là do ta ở Tướng phủ chịu uất ức khi nhục, trước mặt người ngoài vẫn phải ra bộ dáng thân mật cầm sắt hòa minh với hắn, nên cả kinh thành đều cho rằng Phương Hướng Nguyên thâm dịu dàng, tuy trong lòng không quên Tạ Liễu Thư, vẫn chiều sủng ái ta.
(*) Cầm sắt hòa minh: Sự hòa hợp giữa đàn cầm và đàn sắt, ý chỉ phu thê tâm đầu ý hợp.
Như , phu thê bất hòa, nhi tử không phục, đều là lỗi của ta.
Ha hả.
Để lần này ta xem, nếu không có những lời dối sứt sẹo của ta, lại lao tâm khổ tứ dỗ dành hai nhi tử quý giá của hắn, liệu hắn còn có thể là một Thừa tướng “gia chính song toàn” người đời ca ngợi nữa không.
Thanh danh của một người, thường đều là do người thân cận nhất ra.
Thấy ta khóc đến lê hoa mang vũ, các vị phu nhân đều không khỏi nhẹ nhàng an ủi, “Không ngờ Tướng phủ này lại là địa phương ăn thịt người không nhả xương như , vất vả cho muội muội rồi.”
Các nàng không dám quá nặng nề, đầu mày cuối mắt đều thể hiện sự chán ghét coi thường với Phương Hướng Nguyên.
Hắn không thích thì cũng thôi đi, lại để cho nhi tử của tiền thê bắt nạt kế thất, còn ép nàng ôm bệnh tới đây giúp mình chút danh vọng, có thể là người tốt gì chứ?!
Bạn thấy sao?