4
“Đừng đậy!” – Mạnh Nhàn lao từ cửa vào.
“Chuyện gì thế này? Tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Mạnh Nhàn là cùng phòng với Cố Hoài, cũng là lớp trưởng khoa chúng tôi – khoa Công nghệ thông tin.
Khi ấy bế tôi lên, tôi chỉ cảm thấy choáng váng.
Trên đường đi, tôi lặng im không gì.
Trong đầu chỉ vang lên câu của Tiểu Mãn: “Cắt lỗ kịp thời.”
Tình cảm bao năm như … thật sự có thể “cắt lỗ” sao?
Tôi và Cố Hoài đã quen biết từ lâu.
Tình cảm này đã thời gian khắc sâu vào trong máu,
Đọng lại thành thứ trái cây mang tên “thói quen”.
Hồi còn học mẫu giáo, trong chuyến dã ngoại, ấy sẽ hái hoa cúc dại đưa cho tôi,
Vụng về cài vào tóc đuôi ngựa của tôi.
Có nhỏ khác muốn lấy, ấy sẽ tức giận từ chối ngay.
Lên tiểu học, chúng tôi cùng nhau đến trường, cùng nhau bài tập,
Cũng từng lén lút đi net chơi game.
Đó là một mối quan hệ thanh thuần nhất, kiểu thanh mai trúc mã.
Lên lớp 11, tôi vô thấy một chị khóa trên đưa thư cho ấy.
Trong lòng tôi thấy gợn lên một cơn ghen nhẹ.
Lúc ấy tôi mới nhận ra, cảm dành cho ấy đã không còn đơn thuần nữa.
Anh ấy ném lá thư vào thùng rác ngay trước mặt tôi, với chị ấy:
“Xin lỗi, tôi đã có rồi.”
Thời điểm đó, chúng tôi vẫn chưa chính thức nhau.
Nhưng là cả hai đều đã hướng về nhau.
Lớp 12, gần đến kỳ thi đại học.
Trên đường về nhà, một chiếc xe đạp lao nhanh về phía chúng tôi.
Suýt chút nữa đâm trúng Cố Hoài.
Tôi theo phản xạ đẩy ấy ra.
Tay phải của tôi bị bánh xe đè lên.
Rất đau, rất nguy hiểm.
Nhưng tôi chỉ cần ấy không sao là .
Tôi tập viết bằng tay trái suốt mấy ngày.
Anh ấy những dòng chữ nguệch ngoạc của tôi,
Ngồi cạnh tôi, xót xa : “Hay là mình đừng thi nữa, em đi du học với nhé.”
Tôi lắc đầu, khuyên đừng lo.
Cuối cùng, tôi vẫn cố chấp dùng tay trái viết bài thi trong phòng thi.
Tốc độ bài tuy chậm hơn nhiều.
Nhưng ít nhất tôi cũng đã xong hết các câu hỏi.
Đến khi thấy điểm số, tảng đá trong lòng mới thực sự rơi xuống.
Tôi không đủ điểm vào thành phố tỉnh mình mong muốn, điểm của tôi lại gần bằng với Cố Hoài.
Ừm, như là có thể đăng ký cùng trường với ấy rồi.
Tôi vui mừng gọi điện báo cho ấy: “Cố Hoài, chúng ta có thể học cùng một trường rồi!”
Cố Hoài là mối đầu của tôi, cũng là cả tuổi thanh xuân của tôi nữa.
Tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao ở môi trường cấp ba cấm sớm, ấy lại có thể ngang nhiên công khai mối quan hệ của chúng tôi như .
Cho tôi đầy đủ cảm giác an toàn.
Vậy mà đến khi lên đại học – nơi tự do hơn, ấy lại không hề nhắc đến tôi.
Trong trang cá nhân của ấy, chưa từng có một tấm hình riêng nào về tôi.
Anh ấy giải thích:
“Những mối quan hệ thật sự quan trọng thì không cần phải công khai.”
Tôi từng dằn vặt bản thân một thời gian.
Nhưng nghĩ lại thì, chỉ cần ở bên ấy là đủ rồi mà.
Huống hồ bao nhiêu năm qua chúng tôi bên nhau, cha mẹ hai bên sớm đã ngầm thừa nhận rằng sau này sẽ cưới nhau.
Vậy thì suy nghĩ của người ngoài có quan trọng nữa không?
Tôi đã quen với việc ấy luôn ở cạnh mình.
5
Khi mở mắt ra, Cố Hoài đang đặt ly nước ấm lên bàn đầu giường.
“Sao lại không ăn sáng? Rõ ràng biết mình bị hạ đường huyết cơ mà.”
Lúc nào cũng , chỉ cần sau mỗi lần cãi nhau, ấy tỏ ra dịu dàng một chút là tôi lại mềm lòng ngay.
Nhưng lần này, tôi đã thực sự chán nản: “Tôi không muốn gặp .”
“Còn giận đấy à? Ngày mai ấy còn phải biểu diễn, tôi chỉ tiện đường đưa ấy qua trước.”
“Em xem, tôi có phải lập tức chạy đến gặp em rồi đây sao? Còn gọi đồ ăn ngoài cho em nữa, toàn là hoa quả em thích.”
“Tôi cũng đã gọi người đến sửa lại sân khấu rồi, may mà chuyện này xảy ra sớm, nếu không thì hậu quả không dám tưởng tượng.”
Tôi bắt đầu thấy hơi mềm lòng.
“Cô em khoá dưới sao rồi?”
Cố Hoài đưa tay sờ trán tôi: “Còn có tâm trạng lo cho người khác à?”
Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên.
Anh ấy vừa nghe máy không lâu,
Sắc mặt đã trở nên hơi căng thẳng.
“Anh phải đến hiện trường xem lại một chút. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Cố Hoài rời đi, Mạnh Nhàn mới bước vào phòng.
Đập vào mắt tôi là sợi chỉ đỏ trên tay Mạnh Nhàn.
Có gì đó rất quen.
Và có phần chói mắt.
Trông rất giống sợi tôi đã xin ở chùa Kê Minh cách đây không lâu.
Tôi từng hỏi Cố Hoài sao không đeo, ấy bảo mùa hè dễ đổ mồ hôi, sẽ dây bị bẩn.
Mà suy cho cùng, là sản phẩm thương mại đại trà, trùng mẫu cũng chẳng có gì lạ.
“Cậu cũng tuổi Thìn à? Tự mình đi xin sao?” – tôi chăm vào mặt dây kim loại trên sợi chỉ đỏ.
Ngón tay ấy vô thức vuốt ve phần rìa sợi chỉ đã bị mòn.
“Ừ, nhặt .”
Giọng nhỏ đến mức giống như đang tự một mình.
“Thẩm Thuần,” – Mạnh Nhàn đưa điện thoại ra trước mặt tôi – “Trong máy tôi có một đoạn ghi âm, liên quan đến Cố Hoài.”
“Ghi âm đây, nghe hay không là quyền của cậu.”
Tôi chằm chằm vào màn hình, đầu ngón tay vô thức co lại.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến Cố Hoài, tôi luôn không thể từ chối .
Nhưng, lần này, trực giác mách bảo tôi rằng…
Không mở ra, mới là lựa chọn đúng đắn.
Thế mà tôi vẫn nhận lấy điện thoại từ tay Mạnh Nhàn.
Trong đoạn ghi âm vang lên tiếng vải vóc cọ xát.
Sau đó là giọng nén giận của Mạnh Nhàn: “Cố Hoài, cậu quá đáng thật rồi.”
“Tôi quá đáng? Tôi cảnh cáo cậu, Mạnh Nhàn, người vượt ranh giới là cậu đấy.”
Mạnh Nhàn bật khẩy, đầy châm chọc: “Tôi vượt ranh giới à? Thế còn người bên cạnh cậu là gì? Đến tay cũng nắm rồi đấy!”
“Anh Cố,” – giọng Trần Y Y vang lên, run nhẹ – “Anh từng không có mà.”
“Thì đúng là không có.” – Câu trả lời lạnh lùng của Cố Hoài khiến người ta tê tái.
Trần Y Y dường như hít sâu một hơi.
Nghiêm túc : “Em thực sự rất ngưỡng mộ . Nhưng nếu đã có , em sẽ không quấy rầy nữa. Làm ơn hãy giải quyết rõ ràng mối quan hệ của mình trước đã.”
Sau đó ta quay sang Mạnh Nhàn, cao giọng : “Anh xin lỗi tôi đi, Mạnh. Chính tai cũng nghe thấy rồi đấy.”
“Tôi không đời nào xin lỗi tiểu tam!”
Trong lúc hỗn loạn, dường như Mạnh Nhàn đã túm lấy cổ áo Cố Hoài.
Anh ấy nhỏ, giọng đầy căm phẫn: “Nếu là đàn ông thì đừng hèn hạ như thế!”
Và rồi… tôi nghe thấy câu khiến máu trong người tôi đông cứng lại:
“Cô ta thì là cái gì mà , từ cấp ba đã bám riết không buông, cùng lắm chỉ là ngủ với nhau vài lần thôi.”
Ghi âm kết thúc đột ngột.
Tôi ôm điện thoại thật lâu không buông.
Đúng lúc đó, một tin nhắn mới bật lên ở góc trên màn hình.
Là từ nhóm chat nhỏ của bọn họ.
“Liên minh huynh đệ”
Một người trong nhóm hỏi: “Bạn tớ cứ không chịu chơi không bao thì phải sao?”
Cố Hoài gần như trả lời ngay lập tức:
“Thế thì chứng tỏ cậu không đủ cậu rồi.
Người phụ nữ thật sự cậu sẽ chủ uống thuốc.
Yêu cậu thì phải đặt cảm của cậu lên hàng đầu chứ.”
Ngón tay tôi bắt đầu run rẩy.
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thì ra… ấy biết rõ tôi ấy đến mức nào, đến mức đánh đổi cả lòng tự trọng.
Nên mới có thể vô tư mà chà đạp lên trái tim tôi như .
Câu lạnh lùng của Cố Hoài lại vang lên trong đầu tôi:
“Cô ta thì là cái gì mà , từ cấp ba đã bám riết không buông, cùng lắm chỉ là ngủ với nhau vài lần thôi.”
Thì ra là .
Thì ra trong mắt ấy, tôi lại là một thứ đáng thương như thế.
Tình cảm bao năm qua hóa ra chỉ là một trò .
Bạn thấy sao?