Chiến Tranh Lạnh Với [...] – Chương 1

Lại một lần chiến tranh lạnh với Cố Hoài.

Anh ấy thay tôi bằng một đàn em dễ thương trong tiết mục song tấu piano vốn do hai chúng tôi biểu diễn.

Lúc tập luyện, ấy dịu dàng sửa lỗi cho ấy, còn cầm tay chỉ dạy từng chút một.

Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Sau đó, tôi nộp đơn xin chương trình trao đổi sinh viên.

Ngày rời trường, ấy chặn tôi lại: Tại sao chuyện trao đổi sinh viên em không với ?”

“Em quên là mình vẫn còn trai à?”

Tôi ngẩng đầu lên, mất kiên nhẫn : “Chẳng phải mình đã chia tay rồi sao?”

1

Buổi tổng duyệt đêm chào đón tân sinh viên.

Tôi đứng giữa hội trường, tay cầm bảng phân công chương trình.

Ánh mắt tôi không kiềm lại hướng về phía trung tâm sân khấu — nơi Cố Hoài đang ngồi cạnh đàn em Trần Y Y.

Anh ấy cúi đầu, chỉ dẫn cách chơi đàn cho ấy.

Những ngón tay thon dài đặt lên tay Trần Y Y.

Tự nhiên nhảy múa trên phím đàn.

m nhạc du dương vang lên ngay lập tức.

Không biết ấy gì đó.

Trần Y Y tươi vỗ tay, ngẩng đầu ấy đầy ngưỡng mộ.

Cô ấy mỉm với ấy.

ấy cũng ấy say đắm.

Hai người giống hệt một cặp đôi ngọt ngào.

Một đàn em trong ban truyền thông ngồi xổm một bên.

Phấn khích chụp liền mấy tấm hình.

Mắt lấp lánh ánh sáng.

“Nam thần với Y Y đúng là có cảm giác couple thật đấy!”

“Chính là ánh mắt đó! Quá mập mờ luôn!”

Tôi đột nhiên quay người, tim như bị ai đó siết chặt.

Là tôi nghĩ nhiều rồi sao?

Bọn họ thật sự chỉ phối hợp để chụp ảnh tuyên truyền?

Trước đây tôi cũng từng chơi đàn trước mặt ấy, muốn nghe ấy nhận xét.

Anh ấy lại bực bội :

“Cơ thể em cứng đơ thế này, đừng bẩn nghệ thuật âm nhạc nữa.”

Nhưng rõ ràng tôi đã thi đậu cấp 9 cơ mà.

Tôi lí nhí biện giải.

Anh ấy khẩy: “Thành tích tiểu học cũ mèm đó mà cũng đem ra khoe, mấy năm rồi không luyện lại, tự em không thấy rõ à?”

Tôi thấy lòng trĩu nặng.

Tôi chỉ muốn cùng ấy biểu diễn bài song tấu thôi mà.

Sau lần cãi nhau đó, ấy là do ấy không chấp nhận sự qua loa.

Piano là nghệ thuật, tôi không nên ô uế nó.

Chiến tranh lạnh chưa hết, ấy lấy lý do tôi không đủ trình độ để thay tôi bằng người khác.

Mà Trần Y Y mới chỉ học đến cấp 6.

Đột nhiên, từ xa vọng lại một đoạn nhạc quen thuộc.

Tôi đứng chết trân tại chỗ.

Là bản “Giấc mộng ” của Liszt.

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Ánh đèn hội trường bỗng chốc trở nên chói mắt đến lạ.

2

Tôi thậm chí còn nghi ngờ, liệu có phải ấy cố chơi bản nhạc đó cho tôi nghe.

Trước đây tôi từng với ấy, hy vọng sau này trong lễ cưới của chúng tôi,

có thể nghe ấy chơi bản 《Giấc mộng 》.

Anh ấy không đồng ý.

Mãi đến khi tôi năn nỉ mãi, ấy mới chịu gật đầu.

“Chỉ chơi trong lễ cưới thôi.”

Vậy mà bây giờ, ấy lại dễ dàng chơi bản nhạc ấy như thế.

Trần Y Y là đại diện tân sinh viên.

Còn chúng tôi đang học năm hai.

Họ mới quen nhau mấy ngày thôi mà.

Bạn cùng phòng Tiểu Mãn vỗ nhẹ vai tôi từ phía sau: “Tỉnh hồn lại đi chị ơi!”

Cô ấy hạ thấp giọng, chỉ vào khóe mắt đỏ hoe của tôi: “Sao , lại cãi nhau với nam thần của chị à?”

Tôi bất lực gật đầu, giọng đắng chát: “Cãi nhau rồi, còn đang chiến tranh lạnh.”

Phía bên sân khấu, Cố Hoài đang đưa chai nước khoáng cho Trần Y Y.

Ngón tay hai người vô chạm vào nhau.

Trần Y Y ngọt ngào.

E thẹn rụt tay lại.

Tôi thu ánh về, chăm vào đầu ngón tay mình.

Lý do chiến tranh lạnh này… có chút khó .

Tôi không muốn kể với Tiểu Mãn.

Nhu cầu của Cố Hoài rất cao, ấy luôn thích kéo tôi đến khách sạn.

Nhưng mỗi lần đều không dùng biện pháp gì, vì ấy bị dị ứng.

Mấy hôm trước, tôi đọc một bài viết về sinh viên nữ mang thai ngoài ý muốn.

Trong lòng vừa hoang mang vừa sợ hãi.

Dù tôi có ấy đến mấy, thì vẫn rất sợ chuyện mang thai.

Tôi đem nỗi lo trong lòng với Cố Hoài.

Anh ấy lại thản nhiên nghịch nút áo sơ mi của tôi.

“Lo gì chứ, không vẫn mua thuốc cho em sau mỗi lần à?”

Thái độ hờ hững của ấy, như thể đang bàn về chuyện thường ngày không đáng bận tâm.

Tôi im lặng, không đáp.

Trong lòng lại thấy tủi thân.

Lúc ấy lại cúi người định hôn tôi, tôi lúng túng quay mặt đi.

“Ý gì đây, Thẩm Thuần? Không muốn thì thẳng.”

Tôi tủi thân : “Anh có biết uống thuốc tránh thai sau mỗi lần xong có tác dụng phụ nặng lắm không? Em không muốn uống nữa.

Anh không thể thử mấy loại bao khác sao?”

Anh ấy khó chịu : “Trước giờ vẫn ổn mà, lần này sao? Em đang cố chuyện đấy à?”

Nói xong, ấy bật dậy.

Vớ lấy áo khoác, rồi giận dữ đập cửa bỏ đi.

Tôi không hiểu vì sao ấy lại giận đến thế.

Từ hôm đó, chúng tôi rơi vào một trận chiến tranh lạnh kéo dài.

Như mọi khi, ấy chặn hết mọi liên lạc với tôi.

Chỉ muốn tôi cúi đầu nhận sai.

Nhưng lần này tôi không như trước nữa, không mua máy chơi game ấy thích rồi chờ dưới ký túc xá.

Quả nhiên, ấy cũng chẳng chủ liên lạc lại.

3

Tôi khẽ ho một tiếng, thấy hơi lúng túng.

Tiểu Mãn cũng không hỏi thêm, ôm lấy tôi: “Cưng à, nếu mối quan hệ này khiến cậu buồn như ,

nếu thứ nó mang lại chỉ là nước mắt, thì có lẽ cậu nên cân nhắc xem có đáng để tiếp tục nữa không.”

“Cắt lỗ kịp thời.”

Nói xong, ấy nhét túi giấy đựng quần áo vào tay tôi.

“Đồ diễn chính thức đấy, nhớ bảo mọi người thử xem vừa không nhé.”

“Bên Đoàn trường còn tìm tớ có việc, tớ đi trước đây.”

Tôi ôm đống quần áo nặng trĩu đi về phía sân khấu.

Phân phát từng bộ một.

Suốt quá trình, ấy thậm chí không buồn liếc tôi lấy một cái.

Các đàn em nhận đồ xong đều nhẹ nhàng lời cảm ơn.

Khi đến lượt ấy, ấy lại không đưa tay ra nhận.

Hai tay đút túi.

Lạnh lùng tôi.

Mũi tôi cay xè, suýt nữa thì nước mắt rơi xuống.

Tôi bực quá, đẩy mạnh bộ đồ vào lòng ấy.

Anh ấy nhanh tay giành trước, dùng đầu ngón tay móc lên bộ đồ diễn màu đỏ, khẩy một tiếng:

“Loại vải rẻ tiền thế này mà cũng xứng để tôi mặc sao?”

Nói rồi, tiện tay ném đồ đi.

Bộ đồ dày rơi đúng lên đầu tôi.

Nút áo ở cổ cào vào má tôi.

Đau điếng.

Tôi nghe phía sau có tiếng nén.

Có người lập tức xin lỗi: “Xin lỗi chị Thuần, bọn em không cố ý đâu.”

Tôi quay đầu lại, trừng mắt Cố Hoài.

Trong lòng chỉ muốn hỏi ấy, sao lại phải tôi mất mặt trước mặt bao người như ?

Trần Y Y nhận lấy chiếc váy trắng từ tay tôi, : “Chị đừng để bụng nha, Cố từ nhỏ đã sống trong điều kiện tốt, nên hơi kỹ tính chút.”

Tôi tức đến mức không kiềm .

Buột miệng : “Cô lấy tư cách gì mà giải thích thay ấy?”

Tôi biết, bộ dạng mình lúc này thật chẳng khác gì một con hề.

Sắp đến giờ diễn, lẽ ra tôi nên nhẫn nhịn.

Nhưng lời đã ra khỏi miệng, không thể rút lại nữa.

Tôi siết chặt chiếc áo vest trong tay, ngẩng đầu lên.

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Cố Hoài: “Cô ấy sai sao?”

Có lẽ nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai chúng tôi,

Trần Y Y tò mò liếc tôi một cái, rồi quay sang hỏi ấy: “Anh Cố, chị ấy là à? Không thì sao lại ghen rõ thế?”

Cố Hoài gần như không cần suy nghĩ, tôi, nhàn nhạt thốt ra hai chữ: “Không phải.”

Một cơn đau buốt từng cơn dâng lên trong lòng.

Không chỉ tôi mất mặt trước mặt mọi người, mà còn phủ nhận mối quan hệ của chúng tôi.

Nhưng tôi có tư cách gì để buồn?

Đây cũng không phải lần đầu ấy phủ nhận tôi.

Tôi buồn chỉ vì người từng sẽ bảo vệ tôi suốt đời, đã không còn nữa.

“Vậy em có thể theo đuổi Cố không?” Trần Y Y hỏi.

Anh ấy không đồng ý.

Nhưng cũng không từ chối.

Lúc này Trần Y Y mới bước đến trước mặt tôi.

“Chị, hồi nãy chị hỏi em có tư cách gì đúng không? Giờ nghe rõ rồi chứ? Tư cách theo đuổi ấy có không?”

Đột nhiên ta một tiếng.

“Chị sẽ không phải cũng thích Cố đấy chứ? Nếu thích thì phải chủ lên đi. Anh ấy ưu tú thế cơ mà, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi.”

“Chỉ có người dũng cảm mới giành hạnh phúc trước.”

“Đến giờ ăn rồi!” – tiếng gọi của bộ phận hậu cần giúp tôi thoát khỏi cảnh khó xử.

Đám đông bắt đầu ùa ra cửa.

Bỗng “rầm” một tiếng lớn.

Dưới chân tôi vang lên tiếng ván gỗ gãy nát.

Giữa tiếng hốt hoảng của mọi người, mặt đất dưới chân tôi sụp xuống.

Trong khoảnh khắc rơi vào khoảng không, tôi thấy ánh mắt thoáng qua cảnh Cố Hoài đưa tay ôm lấy tôi.

Anh ấy giữ chặt lấy Trần Y Y.

Ôm ấy vào lòng.

Như một phản xạ bản năng.

Còn tôi,

Một chân đã lọt xuống dưới.

Đầu gối chân còn lại đập mạnh vào mảnh gỗ nhọn.

Cơn đau nhức thấu tim khiến tôi bật ra tiếng nức nở không kìm .

Tôi về phía Cố Hoài cầu cứu, ấy lại lạnh lùng quay mặt đi.

“A!” – Trần Y Y ôm mắt, thuận thế quỳ xuống đất – “Hình như mắt em bị dằm gỗ bắn vào rồi!”

Cố Hoài lo lắng ngồi xổm xuống, giọng đầy quan tâm: “Sao rồi? Đưa em đi bệnh viện!”

Nói xong, ấy bế Trần Y Y rời đi.

Đã từng có lúc, tôi chỉ cần bị thương nhẹ, ấy cũng sẽ sốt sắng như thế.

Sẽ cuống cuồng, hoảng hốt vì tôi.

Nhưng giờ đây, người mà ấy quan tâm… đã không còn là tôi nữa.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...