8
Vừa hay, gặp ngay cảnh sát ba điểm công lao, ấy ngơ ngác mọi người trong cảnh hỗn loạn.
Tôi lao vào lòng ta, giọng khản đặc khóc nức nở:
"Ông trời ơi, ngài hãy chủ cho dân nữ."
Bạn tôi thêm mắm dặm muối kể rằng bọn họ quấy rối chúng tôi, còn định dùng dao chém.
Cô con dâu gầy đen phản bác:
"Cảnh sát, là ta quyến rũ chồng tôi, tôi có bằng chứng."
Tôi ngừng khóc, ngẩng đầu ta.
"Đừng bừa, có bằng chứng thì đưa ra, ai không có thì con trai sau này không có hậu môn."
Ông bà già nghe cháu nội có thể không có hậu môn, cuống quýt lên.
Giục ta mau đưa bằng chứng ra.
Tên đầu trọc trong nhà vệ sinh vừa đứng dậy, cố gắng ra hiệu ngăn cản ta.
Nhưng con dâu như không thấy, liên tục mô tả chi tiết của trang web đó.
Tên đầu trọc tức giận, lao lên định giật máy tính, bị tôi đánh ngất bằng một viên gạch.
"Chồng ơi, còn định bênh ta sao, em quá thất vọng rồi."
"Cảnh sát ơi, mau vào xem đi, chứng cứ ở đây này."
Mau đưa ra đi, tôi đang rất mong chờ đây!
Cô con dâu đen gầy vào phòng chính, mở máy tính của tên đầu trọc.
Cô ta đắc ý giơ ra cái mà nghĩ là “bằng chứng” buộc tội tôi nghề không đứng đắn. Tôi chỉ mỉm :
"Vô văn hóa thật đáng sợ. Đây đâu phải chứng cứ cho việc tôi nghề '', mà là chứng cứ chồng sẽ ngồi tù mười năm đấy."
Cô ta tức giận thét lên:
"Không thể nào! Các người quá đáng lắm rồi!"
Tôi giả bộ phẫn nộ, thực ra rất hả hê, giơ tay lên và cho ta một bạt tai vào má trái.
Cô ta sửng sốt:
"Cô dám đánh tôi sao? Tôi đang mang thai đấy!"
Tôi ta mỉa:
"Sao thế? Chưa đủ à?"
Rồi tôi lại tát mạnh vào má bên kia. Đánh người mang thai đúng là không phải lẽ, tôi biết chứ. Nhưng đã không có đạo đức rồi, tôi cũng chẳng sợ bị ai ràng buộc.
Cô ta đứng đơ ra, chưa kịp phản ứng, thì viên cảnh sát cũng nghiêm giọng và cầu vợ chồng ta đi phối hợp điều tra.
Cô ta còn ngơ ngác hỏi:
"Cảnh sát ơi, không phải bắt họ sao? Sao chúng tôi lại phải đi theo?"
Nhìn ta không biết hình mà cứ lớn tiếng lối, tôi thật hết nổi. Không hiểu sao người phụ nữ ngoài ba mươi lại kêu thanh niên hai mươi là " cảnh sát."
Người chồng đầu trọc ở trong nhà chắc đã hoảng loạn, ai mà ngờ cuối cùng chính vợ mình lại góp tay đưa chồng vào tù!
Tôi nghe sau đó hai vợ chồng đánh nhau ngay trong đồn, ta tức đến nỗi lại ra tay đánh khiến ta sẩy thai.
Sau vụ này, một luật sư tốt bụng ở căn hộ 503 nguyện giúp tôi kiện và kiên quyết để họ phải trả giá cho hành vi của mình.
Hai mươi ngày sau, cuối cùng tòa tuyên án gã đầu trọc mười năm tù giam, thêm mười lăm vạn tệ.
Lần cuối cùng tôi thấy ta là trên sóng truyền hình địa phương, bị còng tay và nước mắt rơi lã chã, khóc lóc nhận sai: sẽ không dám bêu xấu phụ nữ, đặt điều tục tĩu hay phát tán tài liệu đồi trụy nữa.
Ngôi nhà của ta cũng bị đem bán, số tiền đó bồi thường cho tôi phí tổn thất tinh thần. Tôi đem toàn bộ số tiền ấy quyên góp vào quỹ bảo vệ an toàn cho phụ nữ.
Một hôm, tôi cùng thân đi ăn lẩu, cờ thấy người vợ gầy guộc của gã đầu trọc xách vali ra dọn đi. Cô ta lườm tôi đầy hận thù rồi bỏ đi không lời nào.
Trong thời gian đó, bố mẹ của gã cũng đã đến tìm tôi, cầu xin tôi xin giảm nhẹ án cho ta. Tôi từ chối thẳng thừng. Họ vẫn chưa hiểu ra rằng, con trai họ không phải mắc lỗi, mà là phạm tội.
Lỗi thì có thể sửa, tội ác là không thể tha thứ.
Căn hộ ở tầng 8 của tôi quá nhiều ký ức xấu, lại sợ sau này sẽ có người đến trả thù, nên tôi quyết định bán nhà. Bạn thân tôi cũng kết thúc cuộc sống ở Bắc Kinh, trở về quê. Chúng tôi mua hai căn hộ sát vách ở một khu chung cư mới.
Không có hàng xóm khó chịu, cuộc sống lại tươi đẹp.
Nhờ việc giúp cảnh sát đường dây tội phạm truyền bá nội dung khiêu dâm, tôi còn thị trưởng đích thân trao thưởng và cầu chuẩn bị một bài phát biểu. Tôi nghĩ kỹ rồi :
"Từ nhỏ đến lớn, phụ nữ chúng ta không ít thì nhiều đều từng bị quấy rối, bị bằng ánh mắt khiếm nhã. Khi chúng ta ra, nhiều người sẽ bảo ‘ nhạy cảm quá’ hoặc ‘ nhịn chút đi’. Nhưng tôi muốn với các rằng, nếu cảm thấy không thoải mái, thì đó là thật, đó chính là quấy rối, là tội phạm."
"Khi bị kẻ xấu quấy rối, bêu riếu, có lúc không nên nhẫn nhịn. Khi người khác bằng ánh mắt thiếu tôn trọng, hãy thẳng thắn đáp trả. Đừng nhường nhịn, đừng thỏa hiệp, sự yếu đuối của chỉ khiến chúng ngày càng lộng hành."
"Tất nhiên, phải dũng cảm cũng phải bảo đảm an toàn cho bản thân, kịp thời nhờ đến cảnh sát. Chiến thắng là thuộc về nhân dân, công lý sẽ luôn chiến thắng cái ác."
"Cuối cùng, tôi muốn nhắn nhủ một số người rằng: Đừng bêu xấu đồ vật của phụ nữ. Những món đồ như váy, giày cao gót… phụ nữ mua vì nó đẹp và thoải mái, không phải vì các người có cớ để bông dung tục. Tâm địa dơ bẩn mới thấy cái gì cũng nhơ bẩn."
"Là phụ nữ, đừng để mình bị ảnh hưởng bởi những đánh giá từ người ngoài. Trong thời đại này, hoàn toàn có thể mặc trang phục mình thích, công việc mình muốn và thực hiện ước mơ mình theo đuổi. Vì chúng ta là phụ nữ, và chúng ta sẽ thắng."
"Phụ nữ, nhất định có thể chiến thắng!"
Tôi giơ chân, khoe đôi giày cao gót trong suốt của mình, bước từng bước thật tự tin.
(Hết)
Bạn thấy sao?