3
Vì gia đình họ họa nhiều quá nên bị tiếng xấu đồn khắp nơi.
Nhóm chat ai cũng bênh vực tôi, gọi ban quản lý ra giải quyết.
Ban quản lý sợ xảy ra chuyện lớn, lập tức lên tận nơi điều đình.
“Hai bác thử nghĩ lại xem có thù với ai không. Gần đây khu bên cũng có chuyện tương tự. Nhà kia khiến bồ có bầu rồi bỏ trốn trong đêm. Nhà kéo đến đổ phân, tiểu tiện khắp nhà, suýt xảy ra án mạng đấy.”
Gã đầu trọc có vẻ chột dạ, lùi lại vài bước.
Cảnh đó bị tôi bắt gặp.
Vì chúng không có chứng cứ, cũng không thể chắc chắn tôi là thủ phạm.
Cả gia đình chỉ đành lẩm bẩm chửi bới rồi quay về.
“Mẹ ơi, nhà mình không có nước, không rửa sạch nổi phân.”
“Con ơi, chịu khó một chút, mai là ổn thôi…”
Gã đầu trọc vừa đi cà nhắc vừa kêu ca với bà mẹ già.
Đến chiều, ban quản lý báo khu bên cạnh đào đường lại vỡ ống nước.
Sẽ mất nước đến 8 giờ sáng hôm sau.
Cả nhà chúng chắc không muốn tốn tiền khách sạn chỉ vì vài tiếng mất nước.
Đành phải chịu đựng mùi hôi thối, chờ đến sáng mai.
Tôi ngủ ngon lành đến trưa hôm sau, vừa mở điện thoại lên.
Nhóm chat toàn tin nhắn âm thanh của gã bụng bự, hỏi tại sao phân lại không rửa sạch .
Tất nhiên rồi, đây đâu phải phân thường.
Tôi đã đổ vào đó một chai chất cố định màu và mùi, phải mười ngày nửa tháng thì mới hết màu vàng và mùi hôi của phân.
Gặp tôi đúng là gặp phải tường sắt rồi.
Không ngờ yên ổn một tháng, hắn lại bắt đầu sự.
Hôm đó, tôi đi đổ rác.
Từ phòng 802 bước ra một người phụ nữ.
Da đen, người gầy gò, bụng nhô lên.
Có lẽ ta mang thai bốn, năm tháng rồi.
Trên tay ấy cầm một túi giấy lớn, chắc vừa nhặt từ thùng rác dưới nhà.
Dù có thù với gã đầu trọc, người khác thì vô can, huống hồ ta còn đang mang bầu.
Tôi bèn đưa hết số hộp bìa carton định vứt cho ấy.
Trong lúc đó, cứ liếc đôi dép cao gót trong suốt của tôi.
Thấy , tôi liền hỏi: “Nếu chị thích thì để tôi gửi link cho.”
Cô ta vội vàng lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ không che giấu nổi:
“Chồng tôi rồi, loại giày đang đi là giày của làng chơi, chỉ có hạng đứng đường mới mang.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén giận.
Ban đầu tôi còn tưởng ta chỉ là gặp phải người không ra gì, còn thấy thương vì ta phải đi nhặt rác mỗi ngày.
Không ngờ là thế, đúng là một giường nằm ngủ không thể ra hai loại người.
Cả hai đều chẳng phải dạng tử tế gì.
Cô ta nhận ra mình hớ, vội ôm túi giấy định trốn vào nhà.
Tôi lạnh lùng : “Nếu chồng chị không từng đến đó, sao ta lại biết?”
Cô ta bùng nổ ngay lập tức: “Không xấu chồng tôi, phản bội là phản bội hết đó!”
“Cô chỉ là ghen tị vì tôi có người chồng đẹp trai.”
Nghĩ đến chuyện gần đây gã đầu trọc ăn mặc bóng bẩy, còn mua cả tóc giả điệu đà.
Bộ tóc giả đó là biết không rẻ.
Lập tức, tôi nảy ra kế, mỉm cầm lấy tay ta.
“Đúng , tôi ghen tị đây, đến mức sắp chồng chị rồi, nhất là khi ấy đội tóc giả, đúng là mê người.”
“Chị vào trước tôi, sau này nếu tôi và chồng chị có cái kết, chắc tôi phải gọi chị một tiếng chị dâu.”
“Chị dâu này, đống bìa này chị cứ cầm trước đi, mai còn nữa. Con chị, tôi cũng xem như là mẹ kế.”
Cô ta trợn tròn mắt kinh hãi, vùng vẫy hất tay tôi ra.
Bạn thấy sao?