Chiến Thần Đổi Hồn [...] – Chương 2

Hắn: "? !"

"Nữ hiệp khoan đã! Đại tỷ tỷ của ngươi cũng chưa chắc đã ch-ết hẳn!"

Hắn vội : "Ngươi xem, nếu như ta có thể hóa thành u hồn, nhập vào cơ thể người khác, không chừng giờ này nàng ấy cũng đã hóa thành u hồn, sống lại trong thân thể người khác cũng nên!"

Ta sững người, thu kiếm, trấn tĩnh lại: "Ngươi đúng, ngươi đúng. . ."

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ta chợt nghĩ ra điều gì, lại đứng dậy rút kiếm: "Vậy ta càng phải c.h.é.m ngươi chừa ra chỗ trống, để đại tỷ tỷ của ta quay về! !"

Hắn: "Lại nữa? !"

Trói thân trên không trói thân dưới, hắn lập tức co giò chạy, ta cầm kiếm đuổi theo sau.

"Gi-ết người rồi, cứu mạng!"

"Nữ hiệp, chừa cho nhau một con đường sống đi! Ngươi hãy nghĩ xem, nếu gi-ết ta, thân xác đại tỷ tỷ của ngươi bị tổn , nếu một ngày nào đó nàng ấy thật sự trở về, sao có thể nhập vào ? !"

Ta dừng bước, suy nghĩ: "Ngươi cũng đúng, ta cần phải tìm một vị cao tăng đắc đạo đến phép, hoặc là đại vu Nam Cương. . ."

"Không !" Hắn thở hổn hển: "Ta nghe đương kim thánh thượng rất kỵ chuyện vu cổ, nếu việc này bị người khác biết, e rằng cả phủ trên dưới khó giữ tính mạng!"

"Cái này không , cái kia cũng không xong! Vậy ta còn cách nào cứu đại tỷ tỷ của ta?"

Ta ném kiếm xuống đất, dứt khoát òa khóc nức nở.

Hắn dùng chân đá thanh kiếm ra xa một chút, lúc này mới yên tâm đến gần: "Nữ hiệp đừng gấp, ta có một kế!"

Ta khóc nấc lên: "Ngươi !"

Hắn : "Trước hết ngươi cứ giúp ta tìm lại cơ thể gốc, rõ mọi chuyện, đến lúc đó ắt sẽ có cách để ta và đại tỷ tỷ của ngươi trở về đúng vị trí!"

Ta ngừng khóc: "Lời này có thật không?"

"Nói điêu chó!"

Lúc này đang không có cách nào, đây cũng coi như một hướng đi.

Ta lau nước mắt hỏi hắn: "Ngươi tên gì, ta không thể cứ gọi ngươi là đại tỷ tỷ mãi ."

Hắn thở dài: "Nói ra thật hổ thẹn, ta mất hết ký ức, ngay cả tên họ diện mạo cũng không nhớ nổi."

"Vậy ta đặt cho ngươi một cái tên, gọi là Thiết Trụ nhé."

". . . Cái tên này, có phải quá qua loa rồi không?"

"Chỉ là cái tên thôi, sao ngươi lắm chuyện thế, không thì gọi là Cẩu Đản!"

Hắn vỗ đùi một cái: "Ta đột nhiên thấy cái tên Thiết Trụ rất hay, đầy khí phách nam nhi! À, cái này, cứng cáp như sắt, một trụ chống trời. . ."

Nói linh tinh gì thế không biết.

Như , về việc tìm lại đại tỷ tỷ, ta với hắn tạm thời đã đạt thống nhất.

Chỉ là hiện giờ còn một việc gấp chưa kịp giải quyết.

Hoàng gia tứ hôn không thể chối từ, cũng không thể trì hoãn.

Nhưng Thiết Trụ luôn nhớ mình là một nam hồn, thà ch-ết cũng không chịu gả, thế nên ta cắn răng: "Thôi rồi, ta gả!"

3

Cha ta là Hữu Tướng đương triều Lý Sĩ Khôn, là tâm phúc hiện tại của hoàng đế.

Ta dẫn Thiết Trụ đi gặp ông ấy, rõ việc ta muốn gả thay cho đại tỷ tỷ.

Cha ta nghe xong, tưởng ta muốn tranh giành mối nhân duyên này. Ông ấy từ tốn : "Vĩnh An Hầu có danh xưng chiến thần, tuổi trẻ tài cao lại có dung mạo tuấn mỹ, các nương trẻ tuổi như các con mến mộ hắn, cũng là chuyện thường . Nhưng Vi Vi à, tuy thánh chỉ tứ hôn không chỉ định rõ là trong hai tỷ muội con ai sẽ phải gả, mối hôn sự này, thực ra còn có ẩn ."

Cha ta vừa , vừa về phía đại tỷ tỷ.

Thiết Trụ ngầm hiểu trong lòng, lập tức bắt đầu giả ngốc. Hắn uống một ngụm trà phun một miếng nước, còn vẩy bã trà lên không trung.

Ta không biết gì.

Diễn hơi lố rồi đấy.

Nhưng cha ta cuối cùng cũng yên tâm, ông ấy hạ giọng với ta: "Nghe Vĩnh An Hầu bị trọng thương trên chiến trường, người khiêng về."

Ta bịt miệng: "Chẳng lẽ là? !"

Cha ta đau đớn gật đầu.

Ta tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ là cái ấy ấy bị thương? !"

Cha ta: ". . ."

Ông ấy tức giận : "Đây mà là lời một nương chưa xuất giá ra khỏi miệng hả? !"

Ta vô cùng thất vọng: "Có vẻ là thật rồi."

"Thật cái rắm! Là bị trọng thương, thuốc thang vô hiệu, đã hơn một tháng rồi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...