1
Lúc đầu ta không tin vào điều này, khi liên tưởng đến những hành kỳ lạ gần đây của Phượng Khuynh Thành, một tiểu thư nhà họ Phượng, ta dần tin tưởng vào điều đó.
Phượng Khuynh Thành, sau khi rơi xuống nước cách đây một tháng, đã thay đổi tính cách hoàn toàn.
Nàng ta luôn miệng về bình đẳng giới, gặp phụ vương ta thì nhất quyết không chịu quỳ.
Nàng ấy vô cùng phóng túng, hôm nay cưỡi ngựa cùng Lý nhị lang, ngày mai lại cùng với Mộ Dung độc có một đêm dài.
Dù cho nước Tề dân chúng cởi mở, cũng chưa bao giờ thoáng đến mức này.
Phượng Khuynh Thành thật sự là người như sao? Thật là kỳ lạ.
Nhưng ngược lại, nàng ta lại hầu hết các quý công tử ở kinh thành đua nhau theo đuổi.
Những điều này khiến cho ta không thể không tin tưởng.
Khi ta tỉnh lại, thứ ta thấy đầu tiên chính là ánh mắt đầy sự lo lắng của Thẩm Túc.
“Mặt của muội sao lại đỏ như thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Người ca ca, suýt bị ta cưỡng bức, vẫn đối xử dịu dàng với ta như ngày nào.
Thật sự là ánh nắng dịu dàng, nước chảy mềm mại.
Lòng ta cảm thấy hổ thẹn và tự ti vô cùng.
Ta vừa muốn kiêu ngạo ngẩng đầu lên trả lời hắn, thì bỗng nhiên thấy hình ảnh mình bị treo cổ bởi một dải lụa trắng.
Mặt của ta khi ấy tái nhợt, lưỡi dài thè ra, trông vô cùng xấu xí và đáng sợ.
Thật kinh khủng!
Ta cảm thấy cả người mình lạnh run.
Không, ta không thể tranh giành cảm với nữ chính.
Ngay lập tức, ta bò dậy, cố gắng tháo sợi xích ra khỏi hai tay của hắn.
“Xin lỗi ca ca, muội đúng là bị ma ám, ra những chuyện thật đáng xấu hổ. Xin huynh hãy tha thứ cho muội.”
Ta định quỳ xuống, bị Thẩm Túc ngăn lại, hắn dịu dàng mỉm với ta, “Muội đã gì sai đâu mà phải xin lỗi?”.
Nói xong, ánh mắt hắn hạ xuống, im lặng một lúc rồi tiếp tục , “Nhưng mà…”.
Giọng hắn khẽ khàng, “Dù gì muội cũng là muội muội ruột của ta, cho dù thế giới này không biết, chúng ta đều biết mình là huynh muội ruột. Làm những chuyện loạn luân này…”.
“Ừm, ừm, ừm.”
Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, đảm bảo rằng:
“Chỉ cần huynh tha thứ, muội sẽ không bao giờ như nữa”.
Thẩm Túc ta, muốn lại thôi, im lặng một lúc rồi thở dài, “Ta tin muội”.
Nhưng gương mặt hắn ta không hề giống như thật sự tin tưởng.
“Không thể trách hắn, vì đây không phải là lần đầu tiên ta như .”
Lần nào ta cũng đảm bảo sẽ không như nữa, vẫn ngựa quen đường cũ.
Nếu hắn đã không tin lời ta thì chỉ có cách chứng minh bằng hành mà thôi.
2
Rời khỏi Đông Cung, ta đi dọc theo hành lang, ném sợi xích trong tay đi. Dưới ánh nắng, xích vàng sáng lên lấp lánh.
“Phải rằng, sợi xích này rất đẹp, mượt mà và chắc chắn.”
Như một món trang sức , thật không tệ.
Nhưng ta không ngờ rằng, sau này Thẩm Túc sẽ sử dụng sợi xích này để giam cầm ta.
3
Ta cố gắng né tránh Thẩm Túc, lúc trước ta thường xuyên chạy đến Đông Cung, lần này lại khác. Thị nữ thân cận của ta, Tùng Tuyết, bị hành của ta cho bất ngờ.
Trong cung Hải Đường, Tùng Tuyết vừa giúp ta búi tóc, vừa hỏi, “Công chúa và điện hạ cãi nhau à?”.
“Không có chuyện đó đâu, ta và hoàng huynh luôn thân thiết, sao có thể cãi nhau.”
“Vậy… công chúa đang có kế hoạch gì ?”
Nàng ta im lặng một lúc, rồi hỏi một cách háo hức, “Người đang lên kế hoạch gì đó sao?”.
“Không có kế hoạch nào cả.”
Vì những hành trước đây của ta, khiến nàng ấy không tin ta sẽ dễ dàng từ bỏ Thẩm Túc như .
Thẩm Túc không tin, Tùng Tuyết cũng không tin, và có lẽ ngoài ta ra, không ai tin tưởng.
Thật khiến người ta phải lo lắng.
4
Thật không ngờ rằng ta không đi tìm Thẩm Túc, hắn lại đi tìm ta trước.
Hắn ngồi ngay ngắn trong điện, trước bàn việc. Từ xa ta, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn nà và nét mặt tinh tế của hắn, sống mũi cao, lông mi cong dài, nửa khuôn mặt như vẽ bằng bút mực, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Bàn tay thon dài cầm bút, viết trên tờ giấy tuyên thành.
Trong thoáng chốc, ta nhớ lại lần đầu tiên mình cưỡng hôn Thẩm Túc.
Đó là một buổi trưa nắng đẹp, ta đến Đông Cung dùng bữa trưa, bị hắn kéo ra để luyện chữ.
Khi đó, hắn chữ của ta, cúi đầu gõ nhẹ vào trán ta, nghiêm mặt dạy dỗ.
Nhưng hôm nay, không hiểu sao ta lại bị hắn thu hút đến lạ thường.
Ta không thể rời mắt khỏi hắn, đôi môi mỏng kia không rời.
Hắn ta đẹp đến mê hồn, da trắng như tuyết, đôi môi lại đỏ thắm, như nhuộm son môi, quyến rũ đến ngứa ngáy khó chịu.
Ta nuốt nước bọt, ý muốn mạo phạm hắn dâng lên bên trong ta như sóng trào.
Trước mặt ta là Thái tử của nước Tề, cũng là ca ca trên danh nghĩa, ta không dám mạo phạm.
Ta cố gắng kiềm chế ý muốn trong đầu mình, cố gắng niệm thần để bản thân thanh tịnh.
Nhưng càng cố kiềm chế, ý muốn mạo phạm Thẩm Túc lại càng mạnh mẽ, chỉ trong vài giây, ta không thể kiềm chế nữa, liền lao tới hôn hắn.
Ngay giây phút chạm vào đôi môi của hắn, ta cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Cảm giác này còn tuyệt hơn ta tưởng tượng, như hôn vào một bông tuyết sắp tan, như ăn một chiếc bánh ngọt thơm lừng.
Bạn thấy sao?