Chỉ cần nghe tối nay Lê Tử Trung sẽ không gì, đã thở phào nhẹ nhõm.
Không cần người đàn ông ra lệnh, Khương Hà Nhi đã chủ quỳ trên đất, cởi bỏ thắt lưng của người đàn ông. Nhưng hình như tác vẫn chưa quen nên phải vất vả lắm mới mở .
Cô sờ sờ đũng quần mấy cái, mới kéo khóa kéo xuống, quần lót màu đen bao bọc lấy c.ự vật căng cứng liền hiện ra, tới gần ngửi ngửi, thấy có mùi tanh nồng, quần lót căng chặt.
"Em an ủi nó đi" Lê Tử Trung đẩy eo hông tới phía trước, môi dán lên c.ự vật đang cứng.
Khương Hà Nhi ngửi mùi tanh nồng, cởi quần lót ra, c.ự vật lớn bật ra, chằm chằm, ngẩng đầu lên :
"Lớn quá"
"Sẽ xong nhanh thôi!"
Khương Hà Nhi nắm lấy gậy t.hịt lớn, hé miệng vươn đầu lưỡi liếm liếm q.uy đầu. Một năm qua, không phải lần đầu khẩu giao cho , không trên 3 lần. Khó tránh khỏi tác vụng về.
Lê Tử Trung không chịu , đẩy q.uy đầu cắm vào trong miệng của , thẳng lưng thọc vào rút ra, gậy lớn tàn nhẫn đâm chọc vào khoang miệng , không màng đến sự giãy giụa của Khương Hà Nhi, càng đâm vào càng sâu.
“Ưm…” Khương Hà Nhi khó chịu, nước mắt uất ức cũng chảy ra.
Cảm thấy chính mình bị nhục nhã đến cực điểm.
Cô liều mạng muốn đẩy ra, càng đẩy lại dựa vào, cắm đến càng sâu, đại vật thô to cơ hồ chiếm lấy hoàn toàn không gian trong miệng .
Khương Hà Nhi bị cho hít thở không thông, bởi vì tốc độ quá nhanh, trước mắt lại một đen một trắng, nghĩ nếu có thể sớm bắn ra, có lẽ cũng không cần chịu loại dày vò này, liền dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp c.ự vật của .
Khi đầu lưỡi ướt nóng liếp láp xung quanh, Lê Tử Trung suýt nữa nhịn không , loại khoái cảm này không thua gì khi cắm vào tiểu h.uyệt của .
Cô tiếp tục ra sức liếm láp, bỗng nhiên mở mắt, sau đó đột ngột thúc vào.
Một đường đâm đến yết hầu của .
Mắt đẹp Khương Hà Nhi trừng to, hít thở không , sau đó Lê Tử Trung điên cuồng mà đâm vào bên trong.
Không ổn, không thở nổi, như sẽ chết!
Khương Hà Nhi liên tục lắc lắc đầu, một chút cũng không thể đổi sự nhân từ của , cảm thấy mình sắp hít thở không thông mà chết.
Cái miệng nhỏ của căng đến đỏ bừng, của quá lớn, chỉ có thể nhịn đau.
Q.uy đầu truyền tới một trận cảm giác kích thích tê dại, bỗng ấn chặt người lại.
Một cỗ chất lỏng ấm nóng phun trào trong miệng Khương Hà Nhi, rơi nước mắt chỉ có thể nuốt xuống, khóe miệng tràn ra một dòng t.inh dịch.
Lê Tử Trung rút c.ự vật đã mềm ra, đem giấu đi, kéo khóa quần. Khương Hà Nhi bò trên sàn thở dốc, không ngừng ho khan. Loại việc nhục nhã dơ bẩn này, thường không ép . Nhưng như còn đỡ hơn là bị đè trên giường từ trưa đến tận nửa đêm.
Khương Hà Nhi lau nước mắt, đứng dậy:
"Anh tự dùng bữa đi. Em không ăn nữa" Giọng có chút khàn, liền quay lưng bỏ về phòng. Vẫn là không quên ôm theo gấu bông tặng.
Lê Tử Trung theo bóng lưng , vừa đi vừa lau nước mắt. Có lẽ lại quá đà rồi.
Khương Hà Nhi về phòng lập tức chạy vào phòng vệ sinh, cố kìm nén cơn buồn nôn nãy giờ. Cô không chịu nữa, cúi mình trước bồn cầu tống hết những thứ trong bụng ra ngoài. Những lần giúp bằng miệng đều không tránh khỏi buồn nôn. Nôn xong liền súc miệng điên cuồng.
Bình thường Lê Tử Trung vẫn hay dùng miệng với tiểu h.uyệt của , từng giọt dịch thủy bị nuốt vào. Nhưng vẫn là không chịu , không phục tùng Lê Tử Trung như !
Kinh tởm! Quá kinh tởm!
Khi Lê Tử Trung bước đến phòng ăn mới phát hiện hôm nay Khương Hà Nhi có chuẩn bị thêm nhiều món ăn mới. Thảo nào lại nôn nóng muốn dùng bữa, thì ra là muốn ăn thử rồi đánh giá. Ở nơi này cũng chỉ có giúp chuyện đó. Trong lòng khó không sinh ra cảm giác tội lỗi. Khương Hà Nhi mất công chuẩn bị đồ ăn vì , còn lại khiến đồ ăn nguội lạnh, dày vò . Xem ra sau này vẫn nên kiềm chế một chút.
Nhưng biết sao ? Ở cạnh , niềm kiêu hãnh tự hào luôn bị đánh trả. Muốn bao nhiêu cũng không đủ.
***
Lê Tử Trung theo lí trí đến phòng Khương Hà Nhi, phát hiện ra đang ôm gấu bông nằm trên giường tủi thân mà khóc nức nở.
Anh lại gần ngồi xuống bên cạnh Khương Hà Nhi, tay đặt lên vai :
"Hà Nhi!"
Khương Hà Nhi cố không đáp, vùi đầu vào đống chăn không ngăn tiếng sụt sịt phát ra. Cô thật sự bị tổn thương rồi.
"Anh ăn thử món mới rồi. Rất hợp khẩu vị" Lê Tử Trung cũng chưa thử dỗ dành con bao giờ, không biết gì hơn
Bạn thấy sao?