3
Trong những ngày tiếp theo, tôi đã theo những ý tưởng biến thái trong đầu, áp dụng từng cách tra tấn lên Cận Gia Ngôn.
Bao gồm cả việc cấy thiết bị định vị.
Giờ thì “em ” bé nhỏ đó đã bị kẹt chặt trong chiếc răng thứ ba từ cuối dãy hàm trên của Cận Gia Ngôn.
Mỗi tối, tôi đều cầu ấy phải “trần trụi” và mặc tạp dề để diễn cho tôi xem cảnh nấu ăn.
Đúng , chỉ diễn thôi. Vì ấy thực sự không biết nấu ăn. Nhưng tôi thích ngắm đàn ông nấu ăn.
Ai mà không có chút sở thích kỳ quặc chứ. Lúc trước ấy còn bắt tôi mặc đồ bó sát để diễn cảnh dạy học cho ấy cơ mà.
Từ ngày ấy chấp nhận việc bị tôi chiếm đoạt, ấy đã mất quyền tự do sử dụng thiết bị điện tử.
Giờ đây, điện thoại, máy tính bảng, kể cả máy tính của ấy, đều đăng nhập bằng tài khoản của tôi.
Tôi có thể quan sát mọi hành của ấy theo thời gian thực.
Còn về tự do cá nhân của ấy, tôi không cần phải kiểm soát, vì giờ đây cả thế giới đều đang truy lùng ấy để đòi nợ, ấy chẳng thể ra khỏi nhà.
Nửa đêm, vẫn bị nhốt trong nhà suốt mấy ngày, Cận Gia Ngôn ngồi trên ghế ăn cơm.
Tôi nằm dài trên sofa, thưởng thức cảnh tượng đó.
“Tôi nghĩ cái ghế đang ngồi cũng không tệ đâu.”
Tôi bỗng nhiên lóe lên ý tưởng.
Cận Gia Ngôn theo phản xạ đưa tay cảm nhận độ cứng và góc độ của chiếc ghế:
“Không ổn lắm, cứng quá, em sẽ đau đấy.”
Tôi nhướn mày.
“Có lót dưới rồi, tôi đau gì chứ?”
“…”
Cận Gia Ngôn đặt bát đũa xuống, chậm rãi nuốt nốt miếng cơm cuối cùng,
“Được thôi, tôi cũng muốn xem em sẽ nhảy múa ra sao trên đó cho tôi xem.”
? Cái phát ngôn biến thái gì đây?
Tôi mới là người cầm đằng chui mà!
Một đêm khác, Cận Gia Ngôn ngồi trước bàn máy tính, bận rộn gì đó. Tôi dựa vào khung cửa.
Không biết bao lâu sau, ấy nhấc máy trả lời một cuộc điện thoại.
Ngay bây giờ. Tôi nhanh chóng chui xuống gầm bàn việc. Nhờ vào cái ghế văn phòng của Cận Gia Ngôn, hai chân trước của nó có khóa.
Cận Gia Ngôn đang cãi nhau qua điện thoại, hai chân của ấy đã bị tôi khóa lại mà không hề hay biết.
Khi ấy định phản kháng, thì đã không thể nhúc nhích .
Người ở đầu dây bên kia vẫn không ngừng dây dưa, càng càng giận dữ. Cận Gia Ngôn thì bắt đầu mất tập trung trước sự tấn công của tôi.
Tôi hôn dọc theo những phần áo ấy vừa cởi ra, rồi lập tức hạ ghế xuống.
Cận Gia Ngôn im lặng hẳn, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng chửi bới của người đòi nợ qua điện thoại.
Tôi dùng khẩu hình :
“Anh chẳng phải thích chuyện này khi bị đòi nợ sao? Tiếp tục đi.”
Khuôn mặt của Cận Gia Ngôn vừa đỏ vừa xanh, cắn chặt răng không thêm gì. Tôi tiếp tục tác.
Chiếc ghế văn phòng đen tuyền cao cấp đung đưa theo nhịp. Cùng với những tiếng chửi rủa bất mãn vang lên từ bên kia điện thoại.
Khi ghế vừa lắc đến đỉnh điểm, tôi đột ngột dừng lại, rồi chỉnh lại chiếc điện thoại vẫn đang gọi:
“Xin lỗi, có phải tôi đang phiền không?”
Cận Gia Ngôn đôi mắt mờ mịt, tràn đầy sự không hài lòng và khó tin. Rồi ấy chỉ biết trơ mắt tôi rời đi.
Mẹ kiếp, sướng thật.
Cuộc sống ung dung thế này tôi rất hài lòng.
Nhưng không lâu sau, đám đòi nợ lại tìm tới cửa.
“Nhiều tiền mà vẫn chưa lấp lỗ?”
Cận Gia Ngôn nắm lấy viền tạp dề:
“Lăn như quả cầu tuyết, lăn mãi rồi…”
“Vậy sao không sớm?”
Cận Gia Ngôn:
“Thấy em vui quá, muốn em vui thêm vài ngày.”
… Ha.
4
Đám đòi nợ chặn trước cửa suốt ba ngày trời.
Sau khi tôi và Cận Gia Ngôn ăn hết sạch lương thực trong nhà, cả hai bắt đầu lo lắng.
“Kim chủ à, trên đời này còn con chim hoàng yến nào khổ sở hơn tôi không?”
Cảm ơn, tôi cũng chưa bao giờ một kim chủ nào khổ sở như .
“Chờ đã.”
Tôi xoa đầu Cận Gia Ngôn như đang xoa đầu một cún, rồi vẻ mặt đen như đáy nồi của ấy, tôi gọi ngay cho 110.
Báo địa chỉ xong, tôi hơi ngại ngùng với cảnh sát:
“Ở đây có người đang chuyện nam nữ bậy bạ, ơn cho đội cảnh sát tới.”
Chưa tới hai mươi phút, trong tiếng còi cảnh sát vang lên, đám đòi nợ ngoài cửa đã bỏ chạy tán loạn.
“Hừ.”
Cận Gia Ngôn chống tay lên hông, vẻ mặt khinh thường lại đầy khâm phục, phát ra một tiếng lạnh.
Tôi cũng không chịu thua:
“Ít nhất cũng đã đạt tự do ăn uống.”
Đối diện với cảnh sát, tôi thật hết mọi chuyện.
Rồi tôi và Cận Gia Ngôn cùng nhau “vui vẻ” ngồi ba ngày trong đồn.
Ra khỏi đó, việc đầu tiên tôi là dẫn Cận Gia Ngôn đến căn nhà nhỏ trước đây của tôi.
Mọi thứ bên trong vẫn sắp xếp như trước, gọn gàng, ấm cúng và dễ thương.
“Dơ.”
Khi tôi còn đang hoài niệm quá khứ, Cận Gia Ngôn thốt ra từ đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Câm miệng đi. Đến lượt à?”
Tôi đập nhẹ vào người ấy,
“Tất cả tài sản đứng tên tôi đều đã cho trả nợ hết rồi, tiền cũng hết. Căn nhà này là của bà ngoại tôi để lại, có chỗ ở là tốt rồi.”
“…”
Cận Gia Ngôn im lặng vài giây,
“Tôi nhớ bà ngoại em bệnh rất nặng.”
“Ung thư tụy, vua của các loại ung thư.”
Tôi vừa thu dọn vừa ,
“Nếu không phải nhờ cho tôi tiền, thì có lẽ bà tôi sẽ phải ra đi trong đau đớn.”
“Tôi chẳng giúp gì em.”
Tôi nghiêm túc :
“Bệnh nhân ung thư tụy giai đoạn cuối sẽ rất đau đớn, lúc đó tôi không có tiền chữa bệnh cho bà ngoại, ngay cả thuốc giảm đau tôi cũng không mua nổi, thậm chí không thể lo cho bà một bữa cơm no.”
“Hứa Chất…”
Cận Gia Ngôn cố gắng chuyển hướng ý của tôi.
“Có tiền có thể giải quyết rất nhiều rắc rối, chẳng hạn như giúp bà tôi ra đi nhẹ nhàng hơn.”
Cận Gia Ngôn hỏi:
“Đó có phải là lý do em cho tôi ở lại không?”
Anh ấy chằm chằm vào tôi:
“Là vì tiền của tôi đã giúp bà ngoại em?”
Tôi cũng lại ấy, vào lúc ấy đang sa sút thế này, dường như không thích hợp để rằng:
“Tôi giữ lại vì tôi có chút thích , không muốn để bị đám chủ nợ chết, cũng không muốn thấy người luôn ở trên cao phải rơi xuống quá thảm. Dù sao cũng đã sản rồi, nên cứ ở lại bên tôi, sau này cùng nhau trải qua mọi chuyện,”
kiểu lời sến sẩm như thế. Tôi do dự một chút, rồi quyết định thể hiện cái khí chất của một kim chủ:
“Cũng có thể, tôi cũng muốn thử cảm giác bắt nạt . Bây giờ chính là cơ hội tốt, đúng không?”
Anh ấy lại im lặng.
Phá sản khiến người ta tiêu cực, mà tiêu cực thì lại dẫn đến im lặng.
Tôi hiểu mà. Tôi quay đầu bắt đầu đặt đồ ăn.
Vừa mới ngẩng đầu sau khi đặt xong, tôi đã thấy gương mặt của ai đó đột ngột phóng to.
Anh ấy đột nhiên hôn tôi.
Vóc dáng cao lớn của ấy nhanh chóng đè tôi xuống ghế sofa, hai tay tôi bị giữ chặt trên đầu, và đôi chân tôi cũng nhanh chóng mất đi tự do.
Tôi giận dữ kêu lên.
“Cận Gia Ngôn”
Anh ấy ngừng lại một giây, sau đó hành càng nhanh hơn, quần áo bị vứt tung tóe khắp nơi, rồi ấy ôm tôi xoay người lại:
“Được thôi, để em ở trên cũng , kim chủ của tôi.”
Xong xuôi, Cận Gia Ngôn bắt đầu biện minh:
“Em chẳng phải muốn bắt nạt tôi sao, giờ thì đã bắt nạt rồi đấy.”
Mặt tôi đỏ bừng:
“Im ngay! Anh đang nhảm cái gì !”
Cận Gia Ngôn tôi với ánh mắt đầy hối lỗi:
“Bây giờ em khác xưa quá, tôi không thể kiềm chế . Xin lỗi, giá mà tôi còn giàu như trước thì tốt biết mấy…”
Anh ấy còn định gì đó, tôi đã cầm ngay cái gối ném vào .
“…”
Cuối cùng thì cũng yên tĩnh.
Sau khi ăn xong, tôi bắt đầu dọn dẹp phòng.
Căn nhà nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, và chỉ có duy nhất một chiếc giường.
“Tôi có thể ngủ ở sofa.”
Cận Gia Ngôn nhanh chóng .
“Tôi mới là kim chủ, tôi mới có quyền quyết định.”
Cận Gia Ngôn tôi, ánh mắt đầy mong đợi:
“Vậy tôi ngủ…”
“Ngủ ở sofa.”
“… Được thôi.”
Đêm khuya.
Sau khi nghe tiếng nặng nề không biết bao nhiêu lần từ phòng khách, tôi nhận ra rằng vị đại ca ngày trước có vẻ không quen ngủ trên sofa.
Theo chỉ thị của tôi, Cận Gia Ngôn nhanh chóng leo lên giường. Anh ấy nằm sát tôi, giọng nhỏ nhẹ:
“Hứa Chất, chúng ta thế này, giống như đôi vợ chồng .”
Tim tôi khựng lại một nhịp, sau đó tôi “phì” một tiếng:
“Đừng mơ mộng, chúng ta còn chưa phải là người . Tôi là kim chủ của , là chủ nợ của !”
Nói xong, tôi quay lưng lại, cắn chặt chăn và thầm rên rỉ.
Huhuhu!!!
cuối cùng cũng trở thành kim chủ rồi, mà tiền lại chẳng còn. Giờ thì tôi cũng sản luôn rồi.
Huhuhu!!!
Bạn thấy sao?