Mẹ chồng cố gọi tôi về nhà cũ, cầu tôi xin lỗi Hoắc Tam Thịnh và kẻ giả mạo.
"Tiểu Lệ cũng không dễ dàng gì, nó chỉ mượn vài món đồ của con để quay video thôi mà, đó cũng là cách kiếm tiền bằng trí thông minh của mình. Sao con lại cứ không buông tha, còn báo cảnh sát bắt người, nhà họ Hoắc chúng ta đâu có quy tắc như . Con mau xin lỗi Tiểu Lệ và Tam Thịnh đi, chuyện này cứ thế mà qua."
Tôi không thể tin nổi, hỏi: "Mẹ, mẹ có biết ta đã gì với con không? Cô ta không chỉ ăn cắp đồ của con, mà còn ăn cắp danh tính của con, nhục con và Điềm Điềm trước mặt bao nhiêu người!"
Vẻ mặt mẹ chồng đầy bất mãn: "Cái gì mà ăn cắp không ăn cắp, khó nghe quá. Tiểu Lệ đã với mẹ rồi, nó ngoài việc muốn kiếm chút tiền trên mạng cũng là để quảng bá cho tập đoàn Hoắc thị của chúng ta. Mẹ thấy rất có lý."
Tôi nghi ngờ mẹ chồng đã bị uy hiếp, xem hình có vẻ không phải .
Mụ điên ngồi trên ghế sofa, lại trở về dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn: "Con đâu dám để Hoắc xin lỗi con, nếu ta nổi giận, lại báo cảnh sát bắt con thì sao?" Nói xong lại nũng với mẹ chồng tôi: "Mẹ nuôi, lần này may mà có mẹ, không thì con và Tam Thịnh thật sự phải vào tù rồi. Sau này chỉ cần mẹ một câu, bảo con và Tam Thịnh gì bọn con sẽ nấy!"
Mẹ chồng tôi có vẻ rất thích ta: "Sao lại khách sáo thế? Yên tâm, có mẹ nuôi ở đây, mẹ xem ai dám bắt con vào tù!" Nói xong còn cố ý liếc tôi.
Tôi lập tức hiểu ra.
Mẹ chồng cố dùng chuyện này để tôi khó chịu. Bà ta chê tôi sinh con , lại không chịu sinh thêm, luôn muốn Hoắc Đình Xuyên ly hôn với tôi. Tiếc là Hoắc Đình Xuyên không quan tâm đến bà ta, còn để Điềm Điềm mang họ mẹ khiến bà ta vô cùng tức giận.
Bà ta không dám đối đầu với con trai mình cứ trong tối ngoài sáng khó tôi.
"Con dám cho ta vào tù!" Hoắc Đình Xuyên từ cửa bước vào, sắc mặt lạnh như băng.
Hai vợ chồng Hoắc Tam Thịnh lập tức đứng dậy, run rẩy chào hỏi .
Mẹ chồng lườm tôi một cái: "Có phải con gọi nó về không?"
Tôi đáp: "Đúng thế, sao ạ? Chồng con không thể về sao?" Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Bà ta tức đến nghiến răng.
Hoắc Đình Xuyên bước lại, ôm lấy tôi rồi ra lệnh cho quản gia: "Trả lương cho vợ chồng bà Vương và Hoắc Tam Thịnh, từ nay không cho phép họ bước chân vào nhà này nữa."
Mẹ chồng nóng mắt: "Con dựa vào đâu mà sa thải họ? Mẹ không đồng ý!"
Hoắc Đình Xuyên lạnh lùng bà ta: "Mẹ, mẹ quậy đã đủ chưa? Người ta ăn cắp đồ của nhà mình ngay trước mắt mẹ, mẹ còn bao che cho họ? Nếu mẹ tiếp tục không phân biệt phải trái, rối như thế này, đừng trách con bất hiếu!"
Hoắc Đình Xuyên vốn là một người con hiếu thảo, có nguyên tắc riêng của mình.
Đây cũng là một trong những lý do mẹ chồng ghét tôi. Vì bà ta cho rằng, chính tôi đã cho con trai bà ta mê muội, không chịu nghe lời bà ta.
Mẹ chồng nghe Hoắc Đình Xuyên , khóc lóc mắng bất hiếu. Mắng một lúc, lại chuyển sang chuyện Điềm Điềm là con , không thể nối dõi tông đường họ Hoắc.
Hoắc Đình Xuyên đột nhiên đá mạnh vào bàn trà: "Những lời như , con không muốn nghe lần thứ hai. Con đã lập di chúc, dù tương lai con có đứa con khác hay không, người thừa kế của con chỉ có thể là Điềm Điềm."
Nói rồi kéo tôi quay người bỏ đi. Mặc cho mẹ chồng gọi phía sau, cũng không quay đầu lại.
Kẻ giả mạo và chồng ta đuổi theo ra cửa van xin chúng tôi tha cho họ. Chồng tôi thẳng thừng bảo tài xế nhấn ga, lái đi.
Chiều hôm đó, kẻ giả mạo và Hoắc Tam Thịnh bị bắt. Ba tháng sau mở phiên tòa, hai người bị kết án rất nhiều tội, một người bị bảy năm, một người tám năm tù, bà Vương cũng bị sa thải.
Giáo viên mẫu giáo Lưu Giai cũng bị ba năm tù vì ép buộc phụ huynh tặng quà đắt tiền bấy lâu nay.
Khi tôi thủ tục chuyển trường cho Điềm Điềm, hiệu trưởng liên tục níu kéo, xin lỗi chúng tôi, tôi không chấp nhận.
Tôi chọn một trường mẫu giáo công lập gần nhà.
Sau khi tìm hiểu một thời gian mới phát hiện, trường mẫu giáo công lập không chỉ học phí rẻ giáo viên còn rất tận tâm, chủ từ chối quà tặng, còn khuyên tôi đừng tặng quà, chỉ cần phối hợp với công việc của họ, họ đã rất vui.
Phụ huynh học sinh ở đây cũng ít so bì, càng không có chuyện nịnh bợ người trên, khinh thường kẻ dưới. Thỉnh thoảng gặp ở các hoạt của trường mẫu giáo, mọi người đều rất thân thiện.
Điềm Điềm cũng rất thích mới và giáo mới, nhanh chóng kết tốt.
Tôi vẫn giữ nguyên tắc sống khiêm tốn, cũng không để Điềm Điềm tiết lộ hoàn cảnh gia đình của mình. Tôi hy vọng con có thể lớn lên trong một môi trường đơn thuần và lành mạnh.
Nửa năm sau, mẹ chồng đột nhiên chủ xin lỗi và nhận sai với tôi. Tôi hỏi Hoắc Đình Xuyên mới biết, và em Hoắc Hạnh Nhi đều đứng về phía tôi, cùng đối đầu với tư tưởng lỗi thời của mẹ họ.
Nửa năm qua hai người không về nhà lấy một lần. Cuối cùng bà ta cũng sợ hãi, lo lắng khi về già sẽ mất đi cảm của con cái mới hạ thấp cái đầu cao quý của mình, chủ nhận lỗi với tôi.
Vì chồng và em chồng, tôi chấp nhận lời xin lỗi của bà ta, cũng chỉ duy trì quan hệ bên ngoài. Miễn là bà ta không sự nữa, tôi cũng không muốn so đo với bà ta, dù sao bà ta cũng đã bước một chân vào quan tài rồi.
Còn cuộc sống tốt đẹp của tôi mới chỉ bắt đầu!
Hết
----------------------------------------------------
Bên dưới là phần giới thiệu của bộ truyện | Vả mặt nhà chồng hụt chuyên ăn vạ | đã full trên Kẹo Truyện, mọi người có thể tìm theo tên để xem nếu hứng thú nhé!
Mẹ của trai với tôi rằng, để trở thành con dâu của bà ta, tôi phải đáp ứng bốn điều kiện:
1. Không cần sính lễ.
2. Đảm nhận toàn bộ công việc nhà.
3. Phải giao hết lương cho gia đình chồng.
4. Phải sinh con trai.
Tôi đáp: “Tôi chỉ có một điều kiện khi tìm chồng, đó là phải mất cha mất mẹ.”
- Vả mặt nhà chồng hụt chuyên ăn vạ -
Bạn thấy sao?