Chiếc Xe Tưởng Đúng, [...] – Chương 8

Nghe tôi định báo cảnh sát, vợ chồng họ cuối cùng cũng hoảng hốt.

Mụ điên chạy đến van xin tôi: "Cô Hoắc, tôi sai rồi. Tôi có mắt như mù, không nhận ra . Nhưng chuyện này đâu thể trách tôi. Mấy lần tôi đến nhà họ Hoắc, đều không có mặt. Xin hãy nghĩ đến mối quan hệ với mẹ chồng mà tha cho chúng tôi đi! Dù sao các người cũng không bị thiệt gì. Những món hàng hiệu tôi đã lấy đi, tôi sẽ trả lại hết."

Ngoài miệng thì sai rồi, tôi thấy ta chẳng có ý thừa nhận lỗi lầm chút nào.

Cô ta chỉ sợ ngồi tù.

Hành vi của ta đã cấu thành tội trộm cắp, số tiền lại còn cực lớn. Không bị kết án tám đến mười năm là ta đã ăn may lắm rồi.

Tôi lạnh: "Không . Trước đây tôi đã cho nhiều cơ hội, lại liên tục sỉ nhục tôi. Cô nghĩ tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?"

Tôi kiên quyết chọn cách báo cảnh sát. Cô ta và chồng đều bị cảnh sát đưa đi, Lưu Giai cũng bị đưa đi điều tra vì nhận quà có giá trị cao. Các phụ huynh học sinh trong lớp có mặt trong phòng đều bị phê bình giáo dục.

Tôi bộ mặt giả tạo của những người này chỉ thấy phiền. Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của họ, chỉ bảo họ mau rời đi.

Khi mọi người vừa đi, tôi lập tức bàn với chồng chuyển trường mầm non cho con .

Cái gọi là trường mầm non quốc tế này, học phí đắt đỏ, trang trí thì xa hoa, bên trong thì thối nát. Không chỉ có giáo viên có mắt chó người theo địa vị còn ăn hối lộ. Lại còn có cả một đám phụ huynh xu nịnh, chẳng có chút khả năng tư duy độc lập nào.

Tôi không muốn Điềm Điềm tiếp tục lớn lên trong môi trường như .

Chồng tôi biết hôm nay tôi và con đã chịu nhiều ấm ức, nghiêm túc : "Em yên tâm, chuyện này để lo!"

Chỉ là không ngờ ngày hôm sau, hai kẻ quái đản đó đã bảo lãnh ra ngoài.

Người bảo lãnh cho họ, lại chính là mẹ chồng tôi.

Hết chương 8

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...