5
Từ văn phòng của Cố Thiếu An bước ra, trong đầu tôi chỉ còn văng vẳng tám chữ lớn: Tối nay có thể mời em ăn tối không?
Tôi bay mất nửa hồn rồi!
Nhưng cuối cùng vẫn phải cứng rắn từ chối.
Bởi vì hiện tại hình tượng của tôi là “ đã có trai”.
Mà con có trai thì sao có thể dễ dàng nhận lời mời từ một người đàn ông khác?
Tất nhiên là không!
Mà con dịu dàng, đoan trang thì lại càng không thể!
Tôi có thể mê trai thật đấy, cũng không phải không có não!
Huống chi, tôi còn phải lo đi tìm lại vị “thần đổi vận” của mình nữa.
Không thấy nó đâu trong văn phòng, tôi chỉ có thể cầu mong nó đã tự quay về nhà.
Tôi mở cửa, hết sức cẩn thận thò đầu vào trước.
Lỡ đâu con rắn nhỏ ấy vì chuyện tôi lỡ… chọc trúng chỗ nào nhạy cảm mà nổi đóa, chờ tôi về để cắn một phát thì sao!
“Tiểu Xà Xà… à không, đại nhân Linh Xà! Người có ở đây không?” – Tôi vừa vừa hạ giọng, lấy lòng hết mức có thể.
Chờ một lúc, trong phòng vẫn không có tĩnh gì.
Chưa về à?
Tôi bước vào, bật đèn, có chút thất vọng quanh.
Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt tôi quét đến giường — chăn gối phồng to lên như có thứ gì bên trong…
“Á!!”
Tôi không kìm hét toáng lên.
“Gào cái gì? Yên lặng đi.” – Một giọng nam yếu ớt không kiên nhẫn lắm vang lên từ đống chăn.
Giọng… nghe quen lắm!
Chẳng lẽ Tiểu Xà Xà biến lớn rồi?!
Tôi rón rén đi tới, nhẹ nhàng lật một góc chăn lên…
Rồi lập tức nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Đẹp trai quá trời đất!
Trong chăn của tôi… lại đang giấu một mỹ nam!
Hàng mi dài rợp bóng, sống mũi cao thẳng, đường nét cằm sắc sảo…
Nói thật lòng nhé — còn đẹp trai hơn cả Cố Thiếu An!
Có điều, lúc này sắc mặt đỏ bừng, hình như đang sốt đến mức sắp ngất.
“Đại nhân Linh Xà?” – Tôi thử gọi nhỏ một tiếng.
“Người không khỏe à?”
Anh nhíu mày, trông như đang cố gắng chịu đựng cơn đau.
“Để em lấy nước cho người nhé?”
“Ở đây còn có thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc tiêu chảy và cả thuốc táo bón nữa… người cần loại nào không?”
Tôi vừa vừa cúi người xuống, định đặt tay lên trán xem thử.
Nhưng chưa kịp chạm vào, cổ tay đã bị nắm lấy, rồi kéo mạnh một cái!
Tôi mất đà ngã thẳng xuống giường, bị siết chặt vào lòng.
“Không cần gì cả… cho ta ôm một lúc thôi.”
Anh dụi đầu vào hõm cổ tôi, hơi thở gấp gáp nóng rực, đầy mê hoặc.
Cánh tay siết quanh eo tôi mạnh đến mức đau nhức.
Tôi đành đưa tay đẩy ngực ra.
Nhưng vừa mới đẩy nhẹ một cái, tôi đã lập tức đỏ bừng mặt.
Hình như… không mặc áo?!
6
Sáng hôm sau, tôi bò dậy với đôi mắt thâm như gấu trúc.
Một mùi thức ăn thơm nức từ trong bếp bay ra ngoài…
Cùng với hương thơm đồ ăn bay ra, còn có cả giọng hóng hớt đầy phấn khích của Nhược Nhược:
“Tôi thấy bước ra từ phòng Gia Gia, là trai của Gia Gia hả?”
Tiếng máy hút mùi trong bếp khá ồn, tôi chỉ nghe loáng thoáng “ừ” một tiếng.
“Anh cơm chiên thơm quá trời! Gia Gia đúng là có phúc!”
“Vậy à? Lần đầu , không biết ấy có thích không…”
Tôi: “…”
Không , không thể để hai người họ tiếp tục trò chuyện nữa, nếu không Nhược Nhược sẽ hiểu lầm mất!
Tôi vội vàng chỉnh lại quần áo rồi mở cửa chạy ra bếp.
Nhưng vẫn chậm một bước — Nhược Nhược đã đi rồi.
Trong bếp chỉ còn lại đang múc cơm chiên ra đĩa.
Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, đứng bên bếp với chiếc tạp dề màu hồng hình… Peppa Pig của tôi.
Lẽ ra hình ảnh này phải trông hài hước mới đúng.
Nhưng một số người, dù mặc gì đi nữa, cũng vẫn có khí chất nho nhã khiến người khác không thể rời mắt.
“Em dậy rồi à?” – Anh quay đầu tôi, ánh mắt ngập ngừng mang theo chút ngượng ngùng.
Đừng!
Đừng tôi bằng ánh mắt dễ hiểu lầm đó!
Rõ ràng tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra hết, chưa?!
Chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ thôi mà!
Nhưng tôi cũng không dám nổi giận với một “thần đổi vận”.
Chỉ đành dịu dàng mở lời:
“Ờm… cái đó… thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.” – Anh đặt đĩa cơm lên bàn ăn, còn rất ga-lăng kéo ghế cho tôi.
“Ngồi ăn thử đi?”
Tôi hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
“Anh… sao lại biến thành người ?”
“Chỉ khi cơ thể không ổn định, tôi mới hóa thành rắn.”
Anh ngồi đối diện tôi, đôi mắt lấp lánh như sao, tôi — rồi cơm — rồi lại tôi.
Ánh mắt đó như đang viết to rõ ràng: Mau ăn đi! Ăn xong thì khen ta đi!
Nhưng điều khiến tôi ý lúc này không phải cơm chiên, mà là—
Vị đại thần này hôm nay… không xưng “bản tôn” nữa?!
Tôi né tránh ánh mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy tối qua là sao thế? Anh bị ốm à?”
“Không.” – Anh khẽ ho một tiếng, hai má hơi đỏ lên.
“Chỉ là… đến kỳ đặc biệt.”
Tôi cũng không hỏi thêm nữa, vì bụng tôi lúc đó tự nhiên “rột rột” một tiếng rất chi là không nể mặt.
Thế là, dưới ánh mong đợi của , tôi ăn thử một miếng cơm chiên.
Ai ngờ ngon đến mức không dừng lại — tôi chén sạch cả đĩa luôn.
Xoa bụng no căng, tôi thành thật khen ngợi:
“Đại nhân Linh Xà, cơm ngon cực kỳ, là món cơm chiên ngon nhất em từng ăn!”
Mũi ai kia suýt nữa hếch lên tận trời, ngoài mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh:
“Nguyên liệu trong tủ lạnh chỉ có , tôi tiện tay thôi.”
“Ừm ừm, tối qua em cũng chỉ tiện tay chăm sóc một chút, không cần thấy nặng nề gì cả, sáng nay mời em ăn sáng là huề nhau nhé!”
Tôi cũng giả vờ thản nhiên đáp lại.
Ai ngờ lại cau mày: “Huề nhau?”
Tôi gật đầu: “Huề nhau.”
Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt như không vui cho lắm.
“Đại nhân Linh Thần, em thích Cố Thiếu An. Nên… có thể tiếp tục phù hộ cho em và ấy…”
“Không !” – Anh lập tức lạnh mặt, dứt khoát cắt ngang.
“Sớm đã với em rồi, chuyện gì kỳ lạ đều có vấn đề. Hắn ta không phải người tốt!”
“Và nữa,” – Anh thu đĩa ăn của tôi lại, không thèm quay đầu, sải bước vào bếp. – “Tên tôi là Bạch Lê.”
Bạch Lê?
Cái tên này nghe quen quen thì phải…
Bạn thấy sao?