3
Trời ơi! Mới sáng sớm mà tôi đã bị loạt tin vui đập tới chóng cả mặt!
Cố Thiếu An đó nha, hê hê hê!
Không ngờ lại gặp Cố Thiếu An, lại còn trợ lý cho ấy nữa chứ!
Anh ấy chính là nam thần trong mộng của tôi thời đại học đó!
Để gần , tôi từng cố gắng đủ đường để chen chân vào câu lạc bộ kịch tiếng Anh do lập ra.
Tôi đãi tiệc các chị khóa trên để khai thác thông tin, ngày đêm học thuộc kịch bản tiếng Anh…
Cuối cùng cũng lọt vào câu lạc bộ, còn mơ mộng sẽ diễn cùng ấy trên sân khấu…
Nhưng đúng lúc đó, lại du học…
Từ đó lỡ dở duyên phận.
Vậy mà hôm nay lại có thể tiếp tục nối lại tiền duyên!
“Đại nhân Linh Xà ơi, ngài đúng là ân nhân lớn của em! Xin hãy tiếp tục phù hộ em nha, phù hộ cho em với Cố Thiếu An… sớm ngày… hehe~”
“Lẩm bẩm cái gì ?” – Con rắn bạc trên cổ tay tôi uể oải vặn vẹo người, hình như đang khó chịu.
Xem ra nó không nghe thấy điều ước vừa rồi của tôi.
Nhưng tôi không còn thời gian để để tâm nữa, vì phòng nhân sự gọi điện bảo tôi lập tức dọn sang chỗ mới – bàn việc của trợ lý tổng giám đốc.
Tôi vừa ngân nga hát vừa nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc.
Hồi còn học đại học, tôi tuy thấy Cố Thiếu An rất nhiều lần, cơ hội chuyện thì chỉ có đúng một lần.
Là lúc phỏng vấn vào câu lạc bộ kịch, ấy hỏi tôi: “Bạn tên gì?”
Tôi rụt rè trả lời: “Tôi… tôi tên là Chu Gia Gia.”
Tới giờ cũng ba năm rồi nhỉ, mà vẫn nhớ tên tôi!
Có phải… có phải là…
“Có phải là ‘chuyện bất thường chắc chắn có điều kỳ quặc’ không?!”
Một giọng nam trầm đột nhiên vang lên trong đầu tôi, tôi giật bắn cả người!
“Yêu… gì chứ? Đại nhân Linh Xà… người nghe trộm suy nghĩ của tôi à?!”
Tiểu Xà chẳng buồn trả lời, chỉ lo đâm chọc tôi:
“Lớn từng này tuổi rồi, đừng suốt ngày đầu óc toàn chuyện đương có không? Cái tên đó gian thấy rõ, là biết không phải người tốt!”
Nói tôi thì thôi đi, lại còn dám chê nam thần của tôi?!
“Ai gian cơ?!” – Tôi bực mình, không kiêng dè gì nữa, lập tức túm nó từ cổ tay xuống, nắm chặt trong tay.
“Ngươi dám thêm câu nữa thử xem?” – Tôi dùng ngón tay chọc chọc vào đuôi nó.
“Ưm! Ngươi…” – Tiểu Xà cong người phản kháng, thoát khỏi tay tôi rồi… chuồn mất tiêu!
Phản ứng này… hơi quá rồi đấy?!
Tôi ngẩn người tay mình.
Nó nhỏ xíu thế này, tôi nào dám ra tay mạnh?
Rõ ràng chỉ chọc nhẹ một cái thôi mà…
Nhưng mà, hình như lúc nãy tôi sờ trúng hai cái… cục cứng cứng nhỏ nhỏ?
Một luồng “chân tướng đại ngộ” vụt qua đầu — tôi lập tức cứng người, gió lạnh thổi qua lòng lặng lẽ…
4
Haiz… Không biết nó đang chui đâu trốn giận nữa.
Tôi đứng bối rối một lúc, rồi quyết định phải tìm cho bằng .
Dù gì mấy hôm trước, bảo vệ tòa nhà cũng vừa xử lý một con rắn đen bò theo ống nước chui lên lầu.
Sau đó bị một xẻng bổ đôi!
Lỡ mà Tiểu Xà cũng bị bảo vệ bắt thì…
Toàn thân tôi nổi da gà. Nó là thần đổi vận của tôi đó!
Chuyện giữa tôi với Cố Thiếu An còn trông cậy vào nó phù hộ, sao có thể để nó chết dưới lưỡi xẻng cơ chứ?!
Tôi bắt đầu lục lọi khắp phòng việc.
Có đồng nghiệp tò mò hỏi: “Gia Gia, cậu tìm gì mà gấp ?”
Tôi ấp úng — chẳng lẽ lại là tôi đang tìm… rắn?
Dọa chết mấy đứa nhát gan trong phòng mất.
“À… cái vòng tay bạc của mình ấy. Nãy vô ý đánh rơi, chắc lăn đâu mất rồi…”
Mà khổ nỗi, vừa xong thì cả phòng bắt đầu giúp tôi nhiệt đi tìm vòng.
Đến chiều, cả công ty đã đồn ầm lên rằng tôi mất tín vật do trai tặng…
Tin đồn vô lý đó lại còn truyền đến tai Cố Thiếu An nữa mới chết chứ!
“Gia Gia, không ngờ em sắp đính hôn rồi à?”
Cố Thiếu An tôi, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nước mang theo nỗi thất vọng.
Ai đồn thế không biết?! Tôi gì có chuyện sắp đính hôn?!
“Không có, em không có đâu!” – Tôi cuống cuồng phủ nhận, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Thật không?” – Ánh mắt sáng lên rõ rệt.
“Vậy, có thể theo đuổi em không?” – Anh nghiêm túc hỏi.
Theo… theo đuổi tôi?!
Anh ấy muốn theo đuổi tôi?!
Tôi há miệng, cảm giác bản thân sắp nổ tung tại chỗ.
Tình đúng là đến bất ngờ như một cơn gió — đến mức cả không khí tôi hít thở cũng ngọt như kẹo!
“Thật ra em…” – Tôi vừa định thì đã dịu dàng ngắt lời tôi.
“Gia Gia, biết em có trai rồi, … điều đó không quan trọng.”
Cố Thiếu An nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Cho một cơ hội để cạnh tranh công bằng với cậu ấy! Anh sẽ chứng minh em nhiều đến mức nào!”
“Thật ra em…” – Tôi lại há miệng lần nữa.
“Đừng, Gia Gia, đừng từ chối vội! Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ.”
Thật ra tôi chỉ định là… em không có trai nào hết!
Nhưng có vẻ như, Cố Thiếu An cũng chẳng để tâm chuyện đó là thật hay không.
Tôi từng nghe mấy chị khóa trên ở câu lạc bộ kịch rằng — Cố Thiếu An thích kiểu con dịu dàng, kín đáo…
Thế là tôi hít sâu một hơi, cố tỏ ra dịu dàng và kín đáo, nhẹ nhàng đáp:
“Ừm… để em suy nghĩ thêm.”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?