“Tôi sớm đã nghi ngờ ta có vấn đề, chỉ không ngờ lại ác đến mức này!”
“Giờ thì tin chưa? Cô ta mắc bệnh nan y, nên mới dùng chiếc vòng tay tôi tặng để đổi mạng với cậu!”
Tôi chằm chằm vào bốn chữ “ung thư giai đoạn cuối”, nhất thời không biết phải gì.
Phùng Giai như đoán suy nghĩ trong đầu tôi, liền thêm:
“Tờ giấy này là do Vương Thiến rơi trên giường, tôi chụp lén lại đấy.
Không phải photoshop đâu.”
“Nếu muốn giữ mạng sống, hãy dùng giấy vàng bọc chiếc vòng tay lại, đến đúng 12 giờ trưa ném xuống con sông phía tây cổng trường. Nếu không, lần sau ngất xỉu, có thể cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!”
Nói xong, Phùng Giai dừng lại một chút, giọng trầm xuống:
“Tin hay không tùy cậu, tớ thật sự không muốn cậu chết.”
Vẻ mặt của Phùng Giai lúc đó không giống như đang diễn.
Dù chưa tin hoàn toàn, tôi vẫn cảnh giác và bắt đầu âm thầm theo dõi Vương Thiến.
Rồi tôi phát hiện một điều kỳ lạ — Vương Thiến trước kia lúc nào cũng xanh xao yếu ớt, mà dạo gần đây lại rạng rỡ, đầy sức sống.
Còn tôi thì ngược lại, luôn cảm thấy mệt mỏi rã rời, vài câu cũng đã thấy kiệt sức.
Nếu là trước đây, tôi sẽ cho rằng đó là di chứng sau sốt, bây giờ, tôi đã tin lời Phùng Giai đến chín phần.
Tôi lập tức tìm giấy vàng, bỏ vào túi, đợi đến gần trưa sẽ đi đến bờ sông ném chiếc vòng.
“Tiểu Tiểu!”
Vương Thiến bất ngờ chặn tôi lại:
“Cậu định đi đâu ?”
Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Đi ăn trưa.”
“Vậy đi cùng tớ đi.”
“Tớ tính qua căn-tin số 2.”
“Được thôi, tớ đi cùng.”
Nghe , tôi không nhịn mà hỏi lại:
“Cậu không phải chỉ ăn ở căn-tin Hồi giáo à? Bình thường chẳng bao giờ cậu qua căn-tin 2, sao giờ lại lệ?”
Mặt Vương Thiến thoáng cứng đờ:
“À… đột nhiên muốn đổi khẩu vị thôi.”
“Thế thì cậu đi một mình đi, Tớ có hẹn với người khác rồi, để lần sau mình ăn chung nhé.”
Tôi tìm cớ từ chối.
Vương Thiến im lặng vài giây, ánh mắt đột nhiên xuống cổ tay tôi, sắc mặt lập tức thay đổi:
“Vòng tay đâu?! Cậu tháo ra rồi à?!”
Tôi bình tĩnh giơ tay còn lại lên:
“Ở đây này.”
Vẻ mặt Vương Thiến thả lỏng ngay lập tức.
Chính phản ứng bất thường đó đã khiến tôi hoàn toàn chắc chắn —
Phùng Giai đúng. Vương Thiến thật sự muốn đổi mạng với tôi.
13
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, để mặc cho Vương Thiến kéo tay tôi đi về phía căn-tin.
Giữa đường, tôi đột nhiên ôm bụng, cúi gập người xuống:
“Không hiểu sao mấy hôm nay bụng dạ cứ đau âm ỉ… Tớ đi vệ sinh chút, cậu đừng đợi nhé.”
Vương Thiến chẳng nghi ngờ gì, buông tay tôi ra rồi rời đi.
Đợi ta đi khuất, tôi lập tức quay đầu chạy như bay về phía bờ sông.
Ngay khi tôi chuẩn bị ném chiếc vòng xuống nước thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn:
“Đừng ném!”
Tôi giật mình quay lại — người chặn tôi không ai khác chính là trai của Phùng Giai: Trương Minh.
Mặt ta tái nhợt, nắm chặt lấy cổ tay tôi:
“Không ném! Nếu ném cậu sẽ chết đấy!”
Anh ta nếu tôi ném vòng xuống sông, tôi sẽ không sống nổi đến hết hôm nay.
Còn chuyện Vương Thiến đổi mạng chỉ là một màn đổ oan — người thực sự muốn cứu tôi chính là Vương Thiến, Còn người muốn lấy mạng tôi… là Phùng Giai!
“Cô ta từng dùng cách này để người khác rồi. Nếu cứ để yên ta ra tay một lần nữa, lương tâm tôi không chịu nổi!”
Trương Minh , mặt nặng trĩu.
Tôi đứng lặng, do dự vài giây, rồi cuối cùng… nhét lại tờ giấy vàng vào túi.
Vừa quay lại cổng trường, tôi đã bị Phùng Giai chặn lại.
Cô ấy thẳng vào mắt tôi, mở miệng hỏi ngay:
“Cậu gặp Trương Minh rồi đúng không?”
Tôi giật mình, theo phản xạ liền chối.
Phùng Giai nhạt:
“Anh ta có phải đã với cậu rằng người muốn cậu chính là tôi?”
Tôi kinh ngạc:
“Sao cậu biết?!”
Phùng Giai rút điện thoại ra, bật một đoạn video cho tôi xem.
Trong video, Trương Minh và Vương Thiến ôm nhau rất cảm.
“Bọn họ đã qua lại với nhau từ lâu rồi,” Phùng Giai nghiến răng : “Nên tất cả những lời hắn với cậu đều là để giúp Vương Thiến lừa cậu, lấy mạng cậu!”
Bằng chứng rành rành trong video khiến tôi không thể không tin.
Nhưng lúc đó trời đã quá trưa, nếu muốn ném vòng xuống sông thì phải đợi đến ngày mai.
Phùng Giai dặn dò:
“Tối nay nhất định phải cẩn thận.
Giờ Vương Thiến đã biết cậu định gì, chắc chắn sẽ hành .
Tốt nhất đừng tiếp với ta nữa!”
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định ra ngoài phòng ở tạm một đêm.
Vừa mới ổn định chỗ ở, điện thoại tôi rung liên tục không ngừng —
38 cuộc gọi nhỡ, 27 tin nhắn chưa đọc tất cả đều là của Vương Thiến.
Mấy tin đầu còn có vẻ bình thường:
“Bao giờ cậu về ký túc?” “Tớ thấy không khỏe, cậu mua giúp tớ ít thuốc nhé?”
Nhưng sau đó thì bắt đầu lo lắng thái quá:
“Quản lý ký túc sắp kiểm tra phòng rồi!” “Mau về đi!”
Tôi lập tức nhắn hỏi các cùng phòng khác để xác nhận, kết quả chẳng hề có chuyện kiểm tra phòng nào cả.
Tôi lạnh, bật ngay chế độ máy bay, rồi ung dung xem lại Na Tra phần 1.
Sáng hôm sau tôi ngủ một mạch đến khi tự tỉnh dậy. Vừa tắt chế độ máy bay, điện thoại lập tức tràn ngập cuộc gọi nhỡ — lần này là từ chủ nhiệm.
Bạn thấy sao?