6
Là thật.
Dù mọi chuyện nghe có vẻ khó tin, những gì đã xảy ra đến giờ hoàn toàn khớp với lời momo .
Tôi buộc phải tin.
Tôi lặng lẽ trốn vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra và vội vàng nhắn cho momo cầu cứu, hỏi giờ tôi phải gì.
Nhưng lần này, momo lại mãi không trả lời.
Đang sốt ruột chờ đợi thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi của Phùng Giai:
“Tiểu Tiểu, cậu có ở trong đó không?”
Tôi siết chặt điện thoại, không lên tiếng.
Phùng Giai lại tiếp tục gọi—
“Tiểu Tiểu? Tiểu Tiểu! Cậu có trong đó không??”
Tôi nín thở, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Phùng Giai rất kiên trì, gọi liên tục suốt hai phút mới chịu dừng lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc điện thoại — momo vẫn chưa trả lời.
Chờ thêm vài phút nữa, tôi duỗi chân đang tê rần rồi đẩy cửa ra định rời khỏi nhà vệ sinh.
“Tiểu Tiểu, cậu ở đây à.”
Giọng lành lạnh vang lên ngay bên cạnh khiến tôi dựng hết tóc gáy, hoảng hốt hét lên một tiếng “A!”
Quay đầu lại thì đập ngay vào mắt là khuôn mặt của Phùng Giai.
Cô ấy tôi bằng ánh mắt nửa nửa không, khiến tôi sởn cả da gà.
“Lúc nãy tớ gọi mà cậu không trả lời là sao?”
Ánh mắt ấy lướt về phía chiếc điện thoại trên tay tôi:
“Cậu đang nhắn tin với ai đấy? Đưa tớ xem chút đi.”
“Tớ… đâu có nhắn ai.”
Tôi ôm bụng nhăn mặt:
“Tớ… tớ đau bụng quá, đau đến không nổi nữa…”
Phùng Giai vội đỡ lấy tôi:
“Tớ đoán mà, mặt cậu tái nhợt thế kia… Hay để tớ đưa cậu đi gặp bác sĩ trường lấy thuốc nha?”
“Không cần đâu, tớ nghỉ một lát là ổn thôi.
Mà nè cậu tìm tớ có chuyện gì không?”
“Không có gì đâu, chỉ thấy cậu có vẻ không ổn nên lo lắng một chút thôi.”
Phản ứng của Phùng Giai lúc này hoàn toàn bình thường, vẻ đáng sợ lúc nãy như thể chỉ là ảo giác của tôi.
Cô ấy nhẹ nhàng đỡ tôi về ký túc xá, rồi rót nước nóng, đắp chăn, chăm sóc tận .
Nhìn thấy ấy dịu dàng như , tôi thật sự không thể tin rằng một người thân tốt như thế lại có thể âm mưu hãm mình.
Tôi nhắm mắt lại, toàn thân lạnh buốt.
“Hết nước nóng rồi, tớ đi lấy thêm nhé. Có gì thì gọi tớ.”
Phùng Giai vừa vừa xách bình nước của tôi ra ngoài.
Tôi lập tức móc điện thoại ra — cuối cùng cũng nhận tin nhắn mới.
Nhưng không phải từ momo.
Mà là từ một tài khoản lạ:
“Đừng tin momo, hắn là kẻ lừa đảo!”
7
Tôi sững người, vội nhắn lại:
“???”
Mười giây sau, đối phương gửi đến một đoạn tin nhắn khá dài:
“Hắn đã dùng đúng những lời đó để lừa tôi!!
Nói rằng người tôi tặng tôi vòng tay là để đoạt vận, tôi tin thật…
Kết quả sau này mới biết hắn chỉ là tên lừa đảo!
Chị em đừng tin! Đừng để bị lừa!”
Tôi bấm vào trang cá nhân của người đó, hoàn toàn trống trơn, chỉ thấy IP trùng với khu vực của tôi.
“Chị em ơi, momo đã gì với cậu thế? Có thể gửi ảnh chụp tin nhắn cho tớ không?”
Tôi hỏi thêm.
Một phút sau, người kia mới trả lời:
“Xin lỗi nha, tớ xóa hết rồi nên không chụp .
Nhưng cậu phải tin tớ! Nhất định đừng để momo lừa nữa, cẩn thận đấy!”
Tôi chằm chằm vào câu đó, không biết nên tin hay không.
Nếu momo là kẻ lừa đảo thật, sao lại trúng tất cả những chuyện bất thường?
Chẳng phải quá trùng hợp rồi sao?
Hơn nữa, lừa tôi thì hắn gì chứ?
Đang bối rối, tôi bất ngờ nhận tin nhắn mới từ momo.
Hắn gửi tôi một địa chỉ, bảo tôi lập tức gửi chiếc vòng tay đến đó.
“Tôi sẽ giúp cậu hóa giải. Sau khi xử lý xong, tôi sẽ gửi lại cho cậu, chỉ cần đeo tiếp bảy ngày nữa là không sao cả.”
Tôi liếc địa chỉ mà momo gửi
Thì phát hiện… đó chính là khu chung cư đối diện trường học.
“Chúng ta ở gần nhau như , hay là để tôi mang tận tay cho ? Làm xong tôi mời ăn cơm luôn.”
Đối phương lập tức trả lời:
“Không tiện gặp mặt.”
Ngay sau đó, người mạng vừa cảnh báo tôi “đừng bị lừa” cũng gửi tin nhắn mới:
“Chị em còn đó không? momo có gửi cho cậu cách hóa giải gì không?”
Tôi chụp màn hình đoạn tin nhắn mà momo vừa gửi và gửi lại cho người kia.
Phía bên kia phản hồi ngay, ngữ khí vô cùng kích :
“Trời ơi cái đồ mặt dày này!
Chị em nhất định đừng tin hắn ta!
Hắn đang giở trò lừa tiền đó!
Trang sức của tôi cũng bị hắn lừa lấy theo kiểu y chang !
Tôi đã báo công an rồi, không biết có đòi lại không nữa…
Chị em, nhất định đừng mắc bẫy nha!!”
Bạn thấy sao?