Nghe , trong lòng tôi dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Phùng Giai đối xử với tôi tốt như thế, mà tôi lại nghi ngờ ấy, thật chẳng ra sao.
“Giai Giai, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Tôi nghẹn ngào, vừa áy náy vừa cảm .
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!”
Phùng Giai tươi, phẩy tay đầy hào sảng, rồi gắp cái đùi gà trong hộp cơm của mình sang cho tôi:
“Giữa tụi mình còn cần khách sáo à? Nhìn cậu mặt mày nhợt nhạt kìa, ăn cái đùi gà bồi bổ đi.”
Một luồng ấm áp lan khắp lòng tôi, bao nhiêu nghi ngờ trong đầu phút chốc tan biến hết.
4
Ăn xong, Phùng Giai kéo tôi với Tiểu Vũ ra siêu thị ngoài trường.
Vừa bước vào, ấy đã với chủ quán:
“Chú ơi, cháu muốn mua vé số cào!”
“Ủa, sao tự dưng lại muốn chơi cái đó?” Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi.
Phùng Giai :“Không hiểu sao hôm nay tớ cảm thấy cực kỳ may mắn, biết đâu trúng giải lớn thì sao!”
Câu ấy tim tôi khẽ giật một cái, những nghi ngờ vừa đè xuống lại bắt đầu trỗi dậy.
Thấy hai người kia đều mua vé số cào, tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích:
“Tớ không mua đâu.”
“Thôi mà!” Phùng Giai chẳng nhiều, mua luôn hai tấm, nhét cho tôi một tấm:
“Tớ bao, trúng gì đều là của cậu hết!”
Tiểu Vũ đứng bên cạnh chọc ghẹo: “Công khai thiên vị ngay trước mặt tớ, quá đáng đấy nha!”
“Ai bảo tớ thương Tiểu Tiểu nhất chứ ~” Phùng Giai tít mắt xong, rồi cúi đầu cào vé.
Đột nhiên ấy reo lên vui mừng: “Á! Trúng rồi! Năm trăm tệ luôn nè!”
Tiểu Vũ cào trúng mười tệ, liền xuýt xoa: “Gì mà may dữ trời!”
“Chứ sao nữa~” Phùng Giai lắc đầu đắc ý, quay sang hỏi tôi: “Tiểu Tiểu, cậu trúng không?”
Tôi lắc đầu: “Hay là để cậu tự cào đi, tớ vốn không có số may mắn đâu.”
Nhưng Phùng Giai cứ nhất quyết bắt tôi cào. Tôi không từ chối , đành nhận tấm vé.
Kết quả vừa cào ra, không trúng một xu nào.
“Cậu đúng là xui thiệt,” Tiểu Vũ cợt : “Không chừng vận may bị Phùng Giai cướp sạch rồi đó nha!”
Một câu bâng quơ, mà khiến lòng tôi run lên một chút.
Phùng Giai vẫn giữ dáng vẻ vô tư, không có gì khác lạ.
Cô ấy lắc lắc điện thoại, hớn hở:
“Đi nào, tớ mời hai người ăn vặt một trận đã đời!”
Tôi liếc lại chiếc vòng tay, lời của momo lại văng vẳng bên tai, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Tiểu, mặt cậu tái quá, có chuyện gì sao?” Tiếng Phùng Giai vang lên bên tai, giọng ấy đầy quan tâm.
“Tớ đau bụng, về ký túc xá trước nhé.” Tôi bịa đại một lý do để tách khỏi hai người họ, rồi lập tức mở khung chat với momo — đối phương đã gửi tin nhắn mới:
“Bạn cùng phòng của cậu mua vé số rồi đúng không?”
5
Ngón tay tôi hơi run lên, nhắn lại: “Sao cậu biết?”
momo đáp: “Khi quá trình đoạt vận bắt đầu, người đoạt sẽ kiểm chứng nhiều lần xem vận khí có chuyển sang mình chưa.”
Một luồng khí lạnh len lỏi từ chân dâng lên khắp người tôi.
“Nhưng… sao ấy phải ?” Tôi không hiểu: “Tôi chỉ là một người bình thường, đoạt vận của tôi thì lợi gì chứ?”
momo ngược lại hỏi lại tôi: “Trước đó ấy có từng hỏi cậu ngày sinh tháng đẻ không?”
Tôi nghĩ lại…
Đúng là có chuyện đó thật.
Ngay khi nhập học, lúc mọi người tự giới thiệu, Phùng Giai đã tỏ ra đặc biệt tò mò với thời gian sinh cụ thể của từng người, kiểu như quyết tâm “hỏi cho tới cùng”.
Cô ấy dạo gần đây đang nghiên cứu huyền học, rất hứng thú với mấy thứ này, còn bảo chờ học xong sẽ bói thử cho cả phòng.
Lúc đó tôi còn , hỏi có thể tính giá “ bè thân thiết” không…
“Cô ấy có hỏi rồi.” Tôi thành thật trả lời momo.
momo:
“Vậy thì đúng rồi. Kẻ muốn đoạt vận thường sẽ hỏi bát tự để chọn mục tiêu phù hợp. Bát tự của cậu chính là thứ giúp vận may của ta tăng lên tối đa.”
Tôi giật mình, vẫn nửa tin nửa ngờ.
Nghe qua thì giống như truyện viễn tưởng chứ?
Với lại, từ trước đến giờ Phùng Giai luôn đối xử tốt với tôi như thế, sao ấy có thể tôi ?
Như thể đọc suy nghĩ của tôi, momo gửi thêm một tin nhắn nữa:
“Nếu cậu còn không tin, thử tháo vòng tay ra đi, xem phản ứng của cùng phòng cậu.
Chuỗi hạt đoạt vận cần đeo đủ bảy ngày mới có hiệu lực hoàn toàn – ta chắc chắn sẽ tìm cách ngăn cản cậu tháo nó ra trước.”
Tôi tháo chiếc vòng tay xuống, vừa thấp thỏm vừa hồi hộp ngồi đợi trong phòng chờ Phùng Giai về.
Chẳng bao lâu sau, ấy cùng Tiểu Vũ ôm hai túi đầy ắp đồ ăn vặt trở về ký túc xá.
Vừa bước vào, Phùng Giai đã hỏi tôi bụng còn đau không, còn đặc biệt mua thêm đồ uống nóng cho tôi.
Nhìn ánh mắt quan tâm của ấy, tôi lại thấy hình như mình đang suy diễn quá mức.
Nhưng chưa kịp cảm thấy áy náy thì tôi đã thấy sắc mặt ấy bỗng nhiên biến đổi dữ dội—
“Cái vòng tay đâu rồi?!”
Cô ấy bất ngờ túm chặt lấy cổ tay tôi, móng tay gần như cắm vào da:
“Ai cho cậu tháo ra hả?!”
Cả người tôi lạnh toát.
“Tớ… vừa nãy rửa tay, sợ bị ướt nên tháo ra thôi.”
Tay ấy siết chặt đến mức cổ tay tôi trắng bệch:
“Đeo lại ngay! Đã bao nhiêu lần rồi là đừng tháo mà!”
Giọng ấy rất dữ, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh vui vẻ hằng ngày.
“Giai Giai, cậu gì mà căng ?” Tiểu Vũ dè dặt lên tiếng: “Chỉ là tháo vòng tay thôi mà, có phải mất đâu, gì nghiêm trọng dữ …”
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, sững sờ Phùng Giai trước mặt.
Khuôn mặt quen thuộc ấy giờ lại xa lạ đến đáng sợ – các đường nét méo mó hiện rõ dưới ánh nắng phía sau lưng, trông như một chiếc mặt nạ vặn vẹo.
Tôi có cảm giác cổ họng bị chặn lại, không biết phải phản ứng thế nào.
Có lẽ Phùng Giai cũng nhận ra mình phản ứng thái quá, nét mặt bớt căng lại, nhẹ giọng :
“Thôi mà, vòng tay này là tớ cất công đến tận chùa xin thầy khai quang đó. Thầy phải đeo đủ bảy ngày thì mới có thể phù hộ bình an, khỏe mạnh… Tiểu Tiểu, mau đeo vào đi! Nếu không là công sức tớ đổ sông đổ biển hết rồi đó.”
Nói rồi ấy lập tức giục tôi đeo lại vòng tay, sau khi thấy tôi đeo xong mới yên tâm, còn dặn đi dặn lại rằng trong vòng bảy ngày tuyệt đối không tháo ra.
Tôi gật đầu cho có lệ, ấy lại trở về vẻ tươi thường ngày như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Còn tôi… chẳng thể nào nổi.
Chiếc vòng tay vàng lấp lánh nơi cổ tay giờ đây chẳng khác gì một con rắn độc, lạnh lẽo siết chặt lấy da thịt, khiến tôi rùng mình ớn lạnh khắp người.
Bạn thấy sao?