“Anh hãy đứng ra đệ đơn ly hôn, quá trình này sẽ kéo dài, tạm thời có thể xoa dịu ta, chờ thời cơ thích hợp rồi chia tay.”
Lư Hải đúng như lời tôi .
Thậm chí còn với Diêu Phân Phân rằng mình sắp chia một nửa tài sản, không cần phải người thêm rắc rối.
Người bình thường đến đây chắc sẽ dừng lại.
Nhưng không ngờ —Diêu Phân Phân không phải người bình thường.
Lối ứng xử dửng dưng của Lư Hải chỉ càng khiến ta tin rằng ta thật sự đã phản bội “chân thành” của mình, rằng ta đang muốn thoát khỏi vòng kiểm soát của ta.
Vậy nên, Diêu Phân Phân quyết định— Lư Hải trước, rồi mới đến lượt tôi.
15
Nghe tôi phân tích, Vương Tân tỏ ra khó hiểu:
“Vậy là chị thật sự đã đoán trước Lư Hải sẽ gặp chuyện? Vậy tại sao không báo cảnh sát sớm hơn?”
Tôi hỏi ngược lại:
“Nếu tôi báo sớm, khi chưa có chuyện gì xảy ra, các người có tiếp nhận không?
Hoặc giả có nhận, các người có đủ nhân lực để cử người giám sát Diêu Phân Phân 24/24, cho đến khi ta thật sự ra tay không?”
Vương Tân im lặng.
“Tôi hiểu mà. Bởi vì đứng từ góc độ của , cái chết của Lư Hải qua đúng là có liên quan đến tôi.”
“Nhưng Vương, theo dõi tôi lâu như , chắc cũng biết rõ: tôi thật sự không dính líu đến cái chết của ta. Tôi quá bận, bận đến mức chẳng có thời gian mà án.”
Sự thật là—tôi chỉ đúng một việc: bảo Lư Hải lấy chuyện ly hôn ra để thử lòng Diêu Phân Phân.
Và ta… đã đạp trúng mìn.
Quả nhiên, Diêu Phân Phân là một kẻ đáng sợ, đã bị phản bội thì thà người cũng không chịu buông tha.
Vương Tân đích thân tiễn tôi ra khỏi cục công an.
Suốt dọc đường ấy không gì. Đến tận cửa, mới lên tiếng:
“…Diêu Phân Phân đến giờ vẫn không khai chỗ giấu các phần thi thể khác của Lư Hải.
Chị hiểu ta rõ như , thử đoán xem— ta sẽ vứt chúng ở đâu?”
Nghe , tôi bật .
Rồi tôi chỉ vào… bụng của Vương Tân.
“Cô đoán xem, tại sao cảnh sát chỉ tìm thấy mỗi một bàn tay của Lư Hải?”
Tôi ghé sát tai ấy, nhỏ:
“Vì trên bàn tay ấy có tên tôi.
Diêu Phân Phân… ghét cay ghét đắng điều đó, nên đã ném riêng nó ra ngoài.”
Sắc mặt Vương Tân lập tức tái mét.
16
Tại sao tôi lại hiểu Diêu Phân Phân đến thế?
Vì tôi và ta—là cùng một loại người.
Người như chúng tôi, có lẽ cả đời Vương Tân cũng không thể nào hiểu .
Yêu là đến cùng, hận cũng hận đến tận xương tủy.
Nhưng tôi lớn hơn ta, từng trải hơn, và… giỏi che giấu hơn.
Ngay từ khi phát hiện Lư Hải ngoại , tôi đã quyết định: không để cho hai kẻ đó có kết cục tốt đẹp.
Buồn nhất là—họ còn mơ tưởng đến chuyện chia đôi tài sản của tôi.
Thế gian này, gì có chuyện dễ ăn như thế?
Diêu Phân Phân thì quá trẻ người non dạ.
Còn Lư Hải thì ngu đến mức không biết mình ngu.
Tôi chỉ đứng ngoài quan sát, lạnh lùng chờ thời.
Chỉ với một cuộc gọi báo cảnh sát, tôi đã khiến bộ mặt hèn nhát, ích kỷ thật sự của Lư Hải bộc lộ ngay trước mặt Diêu Phân Phân.
Cô ta ngồi tù suốt một năm, chắc hẳn trong lòng lúc nào cũng bị sự nghi kỵ dằn vặt.
Trong khi đó, tôi và Lư Hải lại sống như một cặp vợ chồng bình thường.
Còn ta—mỗi ngày trong tù như một cực hình.
Ra tù, ta đưa ra đề nghị tôi. Và Lư Hải… không lập tức đồng ý—chỉ thôi, cũng đủ để ta xác nhận rằng ta phản bội.
Nực hơn nữa là, Lư Hải lại nghĩ tôi sẽ giúp ta thoát khỏi Diêu Phân Phân.
Vì lý do gì chứ?
Giúp ta đá ta đi, để vài năm nữa lại thấy ta dắt một đứa con trẻ khác về ngoại lần nữa?
Thà để ta và Diêu Phân Phân dằn vặt nhau đến chết.
“Chị gì cơ?!”
“Là ta vì mà hóa hận, nên ra tay chết ta.”
Còn tôi?
Những tin nhắn gửi đến điện thoại của Lư Hải là do tôi cố soạn và gửi.
Để Diêu Phân Phân biết rằng cảnh sát đã vào cuộc—sớm muộn gì cũng sẽ tra đến ta.
Thế nên, ta không còn nhiều thời gian—sẽ sớm ra tay với tôi.
Và lúc đó, Vương Tân vì nghi ngờ tôi nên cử người theo dõi tôi suốt 24/24.
Tiếc là… tôi lấy thân mình mồi nhử, mà không thể khiến Vương Tân bắt Diêu Phân Phân ngay tại trận.
Nhưng may mắn là cảnh sát đã nhanh chóng bố trí lực lượng phù hợp—vài ngày sau ta đã bị bắt.
Tội danh: người, chặt xác—án tử chắc chắn không thoát.
Tôi không cần tự tay ra đòn, cũng đã loại bỏ một gã chồng phản bội, tham lam tài sản,
và trả đủ nợ cho con tiểu tam ngu ngốc dám trèo lên đầu tôi.
Mà tất cả… chỉ bắt đầu từ việc Lư Hải lén lấy chiếc vòng ngọc của tôi đem đi tặng người khác.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?