11
Sau một lúc lâu, tôi mới cất lời:
“Tôi đúng là… đã che giấu vài chuyện. Nhưng tôi nghĩ, đó là chuyện không đáng để bận tâm.”
Vương Tân thẳng vào mắt tôi:
“Ví dụ như… mối quan hệ vợ chồng giữa chị và Lư Hải thật ra đã rạn nứt từ trước, chứ không phải sau khi phát hiện chiếc vòng bị lấy cắp mà là từ khi Diêu Phân Phân ra tù, đúng không?”
Hai bên hàm của tôi siết chặt lại.
“Chuyện cảm rạn nứt lúc nào thì có liên quan gì đến vụ án này?”
“Liên quan chứ!”
“Ví dụ như, sau khi chị lấy lại chiếc vòng, chị không hề đề nghị ly hôn ngay, thậm chí hai người còn có một khoảng thời gian sống yên ổn với nhau. Cho đến khi Diêu Phân Phân ra tù, Lư Hải gặp lại ta… và chính ta là người chủ đề nghị ly hôn.”
Đồng tử tôi co lại.
“…Chuyện đó rất bình thường. Lúc đó công ty tôi sắp lên sàn, với tư cách là người sáng lập, tôi cần một hình ảnh hôn nhân ổn định. Thế nên khi ta đòi ly hôn, phản ứng đầu tiên của tôi là… đàm phán.”
“Nhưng trong bản lời khai trước đó, chị khẳng định chính chị là người đòi ly hôn trước.”
Tôi thật sự không chịu nổi việc ta cứ vòng vo nữa, liền nổi giận:
“Chuyện đó thì liên quan gì đến việc Diêu Phân Phân chết Lư Hải?!
Một người đàn ông ngoại , khiến tiểu tam bị tống vào tù, rồi sau đó lại quay về với ta sau khi ra tù—chuyện đó chẳng khác nào biến sự tha thứ của tôi thành trò !
Tôi chỉ muốn giữ lại chút thể diện trước mặt người ngoài thôi, không à?!”
Vương Tân không hề tức giận vì tôi mất kiểm soát:
“Vậy ra… chị hận Lư Hải và Diêu Phân Phân. Chị không bình thản như vẻ ngoài thể hiện.”
Tôi siết chặt nắm tay:
“Người phụ nữ nào cũng sẽ căm hận người chồng phản bội mình, và con đàn bà khiến chồng mình phản bội!”
12
Trở lại đêm hôm đó—đêm tôi xem livestream giám định cổ vật.
Tôi bấm gọi 110. Cũng từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời tôi bắt đầu thay đổi hoàn toàn.
Lư Hải không ngờ chiếc vòng tay tôi cất kỹ trong phòng thay đồ lại có giá trị lớn đến .
Khi cảnh sát tìm đến, phản ứng đầu tiên của ta là nổi giận. Sau bao nhiêu năm kết hôn, đây là lần đầu tiên ta lớn tiếng quát vào mặt tôi.
Quát rằng tôi mất mặt, quát rằng tôi luôn đè đầu cưỡi cổ , lúc nào cũng mạnh hơn, giỏi hơn ta!
Chúng tôi cãi nhau to. Rồi ta đòi ly hôn.
Nhưng tôi dùng chiếc vòng tay để uy hiếp lại:
“Lư Hải, chiếc vòng này là di vật mẹ tôi để lại. Theo giám định của bên thứ ba, giá trị khoảng 350 triệu. Mức này đã vượt xa ngưỡng 5 triệu – đủ để cấu thành tội hình sự.
Nếu dám mở miệng từ ‘ly hôn’ một lần nữa, tôi sẽ kiên quyết khởi kiện hình sự.”
“Anh tự tính đi, với 350 triệu, sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm?”
Lư Hải là kỹ sư cao cấp tại một doanh nghiệp nhà nước lớn, có địa vị, có danh tiếng xã hội.
Nếu bị truy tố, ta chẳng khác nào chết luôn cả sự nghiệp lẫn danh dự.
Anh ta sợ. Và nhượng bộ.
Nhưng ta không ngờ là tôi vẫn kiên quyết theo đuổi vụ án đến cùng.
Ngoài chiếc vòng ngọc, tôi còn một số món trang sức bằng vàng cũng bị Lư Hải lén đem tặng cho Diêu Phân Phân. Tổng giá trị tài sản bị xâm phạm vượt quá 400 triệu.
Lư Hải không còn đường lui, đành phải đổ hết tội lên đầu Diêu Phân Phân.
Còn Diêu Phân Phân thì sao? Cô ta đã sớm bán hết số trang sức kia đi tiêu xài.
Về bản chất thì hành vi đó đâu khác gì tiêu thụ tài sản trộm cắp?
Nếu không phải vì ta không biết giá trị thật của chiếc vòng ngọc nên còn lưỡng lự chưa bán, thì có khi đã không chỉ bị một năm tù.
Tất cả… là tôi cố sắp đặt.
Ngay từ lúc gọi điện báo cảnh sát, tôi đã muốn cặp đôi khốn nạn đó phải trả giá.
Lư Hải ta đến sao?
Vậy thì, tôi ném bài toán khó này lại cho ta.
Là sẽ đứng ra chịu trách nhiệm như một người đàn ông, hay vì danh dự và địa vị mà quay sang đẩy hết tội cho nhân ?
Lư Hải đã chọn đúng đáp án mà tôi mong ta chọn nhất.
Anh ta thực sự đã vứt bỏ Diêu Phân Phân.
Cho đến khi tôi phát hiện—việc lấy trộm chiếc vòng tay từ đầu đã là kế hoạch của hai người họ.
Bạn thấy sao?