9
Dù tôi và Lư Hải kéo nhau ra tòa ly hôn, người chết thì mọi ân oán cũng nên chấm dứt.
Ba mẹ ấy đã mất trong một vụ tai nạn máy bay hai năm trước, cũng chẳng còn thân thích nào khác.
Với tư cách là vợ ấy trên giấy tờ, tôi vẫn đứng ra lo cho một tang lễ tử tế.
Dù chiếc hũ tro cốt nhỏ ấy, chỉ đựng một bàn tay.
Tôi đứng trước bia mộ, chằm chằm vào di ảnh của thật lâu.
Tấm ảnh đó là do tôi chụp trong chuyến trăng mật ở Maldives, lúc hai đứa mới cưới.
Trong ảnh, ấy còn trẻ, gương mặt rạng rỡ, phía sau là biển xanh mênh mông, mái tóc ngắn bị gió thổi rối tung, nụ trắng sáng đầy sức sống.
Và nụ ấy, từ nay đã vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
“Ảnh đẹp đấy, là lúc Lư Hải còn trẻ đúng không?”
Tôi quay đầu lại, thấy Vương Tân mặc đồ thường, đeo kính râm, đang đứng sau lưng mình.
“Cô Vương.”
Cô ấy nhẹ, đặt một bó hoa trước mộ .
“Đừng căng thẳng, hôm nay tôi đến không phải với tư cách cảnh sát.”
Tôi nhường chỗ cho ấy.
“Ừ, bức ảnh này là chụp cách đây mười lăm năm, trong chuyến trăng mật.”
“Lư Hải năm nay cũng gần bốn mươi rồi, tại sao chị lại chọn bức này ảnh thờ cho ta?”
Tôi :
“Vì lúc đó, là lúc ấy tôi nhất.”
Vương Tân tôi bằng ánh mắt đầy suy xét.
“Chỉ lúc đó thôi sao? Chỉ lúc đó mới chị?”
Cô ấy đột ngột hỏi.
Nụ trên môi tôi cũng dần biến mất.
Vương Tân không gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi, rồi quay người đi xuống núi.
10
Một tháng sau, công ty tôi chính thức lên sàn, tôi đứng trên bục phát biểu với tư cách là nhà sáng lập kiêm cổ đông lớn nhất.
Cuối hội trường, Vương Tân mặc cảnh phục đứng lặng lẽ cùng vài cảnh sát.
Tôi bỗng thấy tim mình khựng lại.
Kết thúc tiệc, tôi họ “mời” đến đồn công an theo cách rất kín đáo.
Người thẩm vấn tôi… vẫn là Vương Tân.
Giờ giữa chúng tôi cũng đã quen thuộc.
Thậm chí trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường thấy của ấy còn có chút ý :
“Chúc mừng chị, công ty chính thức niêm yết rồi.”
Tôi quanh căn phòng:
“Gọi tôi vào phòng thẩm vấn để mừng à?”
Cô ấy hắng giọng một tiếng:
“Chuyện nào ra chuyện đó.”
“Được rồi, Giang Hạ, chúng tôi phát hiện một số vấn đề mới liên quan đến chồng chị – Lư Hải.”
Tôi không muốn nghe ấy vòng vo:
“Chẳng phải các người đã bắt hung thủ rồi sao? Diêu Phân Phân cũng đã thừa nhận Lư Hải. Tôi tưởng vụ án này kết thúc rồi chứ.”
Viên cảnh sát ghi chép bên cạnh đập bàn:
“Vụ án kết thúc hay chưa là do cảnh sát chúng tôi quyết định!”
Tôi đảo mắt, ngả người dựa vào ghế:
“Được rồi, các người sao thì nghe . Nói đi, điều tra gì về Lư Hải?”
Vương Tân trầm giọng:
“Sau khi bắt Diêu Phân Phân, trong lời khai của ta có một điểm khiến tôi luôn thấy kỳ lạ.”
“Cô ta đã đọc tin nhắn từ điện thoại của Lư Hải, biết chúng tôi đã đến tìm chị hỏi chuyện. Vậy tại sao ta còn mạo danh Lư Hải gửi tin nhắn cho chị, rồi đến bãi đậu xe phục kích? Rõ ràng là biết cảnh sát đã vào cuộc, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ?”
Tôi nhếch môi mỉa mai:
“Câu này hỏi tôi à? Tôi sao biết trong đầu ta nghĩ gì?”
Vương Tân không để tâm lời tôi :
“Hôm tôi cứu chị, có một chuyện khiến tôi mãi không hiểu nổi.
Chị có nhiều xe, tại sao hôm đó lại chọn đúng chiếc xe mà Lư Hải có chìa khóa? Với một người có mức độ nhạy cảm với rủi ro cao như chị, sao lại phạm một sai lầm sơ đẳng như ?
Nên tôi vẫn luôn nghĩ, thật ra chị biết rõ người nhắn tin là Diêu Phân Phân. Mục đích của chị, là muốn chúng tôi bắt ta. Chỉ là đêm đó tôi trực một mình, để ta chạy thoát.”
“Nói cách khác, trước khi chúng tôi tìm đến, chị đã biết hoặc ít nhất cũng đoán rằng Lư Hải đã chết.”
Tôi im lặng không gì.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?