Buổi tối không ngủ , tôi mở app Douyin xem mấy livestream giám định đồ cổ giải trí.
Đúng lúc đó, livestream đang kết nối ngẫu nhiên với khán giả, một có giọng ngọt ngào đưa ra chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy do trai tặng để nhờ giám định.
Anh streamer vừa thấy đã liên tục xuýt xoa: “Trời ơi, hàng cực phẩm đây rồi!”
Còn tôi thì càng càng thấy quen mắt—mẹ nó, đây chẳng phải là của hồi môn của tôi sao?!
1
Cơn buồn ngủ vừa mới tích tụ chút ít lập tức bay biến sạch.
Tôi bật dậy khỏi giường, lao thẳng vào phòng chứa đồ.
Lục tung mấy lần, xác nhận cái hộp đựng chiếc vòng tay kia thật sự biến mất không dấu vết, đầu tôi bắt đầu ong ong.
Đây là món quà hồi môn mà mẹ tôi để lại cho tôi trong ngày cưới!
Sau này mẹ bệnh mất, chiếc vòng ngọc ấy là vật duy nhất mẹ để lại cho tôi, tôi quý đến mức chẳng nỡ đeo, vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.
Vậy mà giờ đây, nó lại nằm trong tay một người phụ nữ khác, bị ta cầm lên nghịch ngợm như món đồ chơi!
Livestream vẫn đang tiếp tục, ông streamer kia vẫn hưng phấn lớn:
“Ồ ồ ồ—em à, đưa vòng lại gần ánh đèn một chút nào!”
“Wow—nước ngọc đẹp thế này, màu sắc như , trời ơi đúng là hàng hiếm có khó tìm!”
“Em , trai em nghề gì ? Món vòng này mà tặng là tặng luôn sao? Đây là loại phỉ thúy băng chủng, có hoa văn xanh hàng cực phẩm đó!”
“Cái gì cơ?!”
Cô kia cũng không kìm sự kinh ngạc:
“…Vài chục vạn?!”
Streamer gật đầu chắc nịch:
“Chính xác là vài chục vạn! Tôi kỹ rồi, bên trong vòng có một chút vân bông nhẹ, giảm chút giá trị, chứ không thì giá còn cao nữa!”
Cô nghe thì mừng như bắt vàng:
“Trời ơi, lúc đầu tôi còn định bán lại cơ!”
Streamer vội vàng ngăn lại:
“Đừng, đừng em! Nghe tôi đi, món vòng này tuyệt đối đừng bán. Loại ngọc như thế này bây giờ cực kỳ hiếm, giữ lại chắc chắn sẽ tăng giá!”
Tôi siết chặt điện thoại, mắt không rời khỏi màn hình.
Cô trong livestream không lộ mặt, chỉ quay cận cảnh bàn tay đang cầm chiếc vòng.
Da trắng như tuyết, ngón tay thon dài, móng rất tỉ mỉ.
Nhìn vào thật dễ khiến người ta tưởng tượng, đoán xem sở hữu bàn tay ấy có dáng vẻ xinh đẹp như thế nào.
Có lẽ là vì không ngờ trai mình lại hào phóng đến mức tặng món quà đắt giá như , nên giọng lộ rõ sự vui mừng, thỏa mãn:
“Được rồi , em nghe lời , cái này em giữ lại, không bán nữa đâu!”
Ngay lúc đó, bên kia bỗng vang lên tiếng cửa mở, giọng một người đàn ông ân cần cất lên:
“Cưng ơi, em đang gì thế?”
Lòng bàn tay tôi bỗng lạnh toát.
Giọng đó… quen thuộc đến rợn người, giống y hệt giọng của chồng tôi, Lư Hải!
Thái dương giật thình thịch, tôi vội tự trấn an mình:
Đừng nghĩ linh tinh, trên đời này giọng giống nhau không phải ít, không nhất thiết là Lư Hải.
Nhưng đúng khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay đàn ông xuất hiện trong camera.
Con ngươi tôi co rút lại, mắt tôi dán chặt vào hình xăm trên ngón trỏ—là hai chữ cái JX.
Khoảnh khắc ấy, như có tiếng sét đánh ngang tai.
2
Tôi tên là Giang Hạ.
Lúc Lư Hải cầu hôn tôi thành công, ấy vui đến phát điên.
Anh kéo tôi thẳng đến tiệm xăm, cả hai cùng xăm chữ cái viết tắt tên của nhau lên ngón trỏ.
Anh ấy :
“Ngón tay là nối liền với tim, khắc tên em trên tay, cũng như khắc sâu vào tim .”
Ngón trỏ tay trái tôi cũng xăm hai chữ cái: “LH”.
Vài phút sau khi nhận ra, đầu óc tôi trống rỗng.
Lư Hải… ngoại rồi sao?!
Sáng sớm hôm đó, ta thu dọn hành lý ra khỏi nhà, bảo với tôi rằng có một dự án ở tỉnh khác xảy ra sự cố, với tư cách là người phụ trách, phải đến đó xử lý, chắc phải mất khoảng một tuần mới về .
Vậy chuyến công tác ta , thật ra là “công tác” trên giường người phụ nữ kia sao?
Đến khi tôi hoàn hồn lại thì cuộc kết nối livestream với đó đã bị ngắt từ lúc nào.
Anh streamer vẫn chưa hết kích :
“Không phải tôi quá đâu, chiếc vòng này là món đồ có chất lượng tốt nhất tôi từng giám định từ đầu tháng đến giờ. Cô đó thật có phúc!”
Phía dưới, bình luận rôm rả:
【Trời ơi, vài chục vạn mà tặng là tặng luôn, đúng là nhà người ta mà!】
【Mẹ kiếp, người ta có trai như , còn tôi đi xem mắt mà uống ly trà sữa cũng phải chia đôi.】
【Bạn trai tôi cũng , tặng thỏi son vài trăm ngàn thôi mà lằng nhằng cả nửa tháng trời…】
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, để lại một bình luận:
【Nếu kia là tiểu tam thì sao? Nếu trai ta đã ăn cắp đồ của vợ chính thất thì sao?】
Tôi cứ tưởng sẽ có người đồng cảm, đứng về phía tôi, ai ngờ lại bị mắng ngược:
【Ồ, chị là bà vợ chua ngoa nhà ai , mùi giấm bay tới tận đây rồi này. Chồng chị vừa nghèo vừa ki bo hả, nên mới ghen đến mức này à?】
【Không chứng cứ mà bôi nhọ người ta, đúng là tạo tin vịt rồi đấy.】
【Tạo tin vịt +1, sao thế giới lại độc ác với phụ nữ như chứ!】
【Phụ nữ khó phụ nữ còn đáng sợ hơn cả mấy gã đàn ông thối nát!】 …
Nhìn những bình luận công kích tôi, cơn giận bị chồng phản bội, lén lấy của hồi môn đem tặng cho tiểu tam, trào lên như sóng thần nuốt chửng toàn bộ lý trí trong tôi.
Tôi mất kiểm soát, bấm số 110.
“Alo? Là đồn cảnh sát phải không? Nhà tôi bị trộm…”
Bạn thấy sao?